Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:48:39
Lượt xem: 7

Chương 52:

Bữa trưa tất cả đều ăn ở nhà họ Mã, tất nhiên cả nhà bốn người cũng không phải ăn không mà không trả tiền, thời này lương thực khan hiếm, thắt lưng buộc bụng để nhịn đói, nào có ai dư mà chiêu đãi khách khứa, cho nên nhà Mã Lan lúc về còn mang theo bánh nướng lớn.

Cả nhà họ Mã đi nhà ăn lớn mua một ít rau và ngũ cốc rồi quay về.

Lý Tứ Hỷ xé bánh nướng lớn ra, nấu bánh mì với rau và ngũ cốc thô trong nồi gốm ở nhà, bà cụ cảm thấy nó thơm hơn bình thường.

Nhưng Tống Sở lại ăn không vào…

Đây là lần đầu tiên cô ăn như vậy, nhìn những người khác ăn một cách ngon lành, cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Hóa ra cuộc sống của nhà ngoại cô lại kém như vậy.

Mọi người đều đói khổ vì miếng ăn, còn cô thường ngày vẫn nghĩ về việc ăn kẹo.

Mã Tam Căn ăn rất vui vẻ, lại hỏi con rể năm nay khi nào thực phẩm cứu trợ của huyện sẽ được đưa tới: "Thời tiết luôn không có mưa, nước sông gần cạn rồi, không biết năm nay mùa màng thế nào, ta nhìn tình hình chắc là không ổn."

Tô Chí Phong ngày thường không nói nhiều, nhưng khi cha vợ hỏi, ông vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Con cũng đã hỏi về chuyện lương thực cứu trợ, có lẽ phải đợi đến sau vụ thu hoạch, những nơi khác nghiêm trọng hơn chúng ta rất nhiều."

Mã Tam Căn thở dài: "Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không tới nỗi gặm vỏ cây."

Lý Tứ Hỷ nói: "Tôi nghe đội trưởng nói, ngay cả những nhà ăn lớn ở những nơi khác cũng không thể tiếp tục hoạt động vì không có lương thực, còn có người ăn đất Quan Âm."

Tống Sở nói: "Đất Quan Âm là cái gì ạ? Có ngon không ạ?"

MonkeyDManh

Lý Tứ Hỷ nói: "Ai da bé ngoan, đó không phải là thức ăn, đó là bùn phủ trên đất."

Tống Sở nghe xong liền sợ hãi, đói đến mức ăn bùn luôn ư, không phải chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-52.html.]

Lý Tứ Hỷ cảm khái sờ trán, thầm nghĩ hai đứa này đúng là có phúc, những đứa trẻ khác có cha có mẹ còn phải gặm vỏ cây, hai đứa này không cha không mẹ nhưng lại có phúc rơi vào bọc điều.

Cơm nước xong, cả nhà bốn người phải lên xã làm nốt những thủ tục còn lại, rồi phải vội vã quay về huyện.

Trước khi đi, Tống Sở để lại số kẹo mạch nha còn lại cho bà ngoại Lý Tứ Hỷ.

Cô cảm thấy người thân ở đây sống rất khổ cực, ngày nào cũng ăn những thứ khó ăn như vậy, để lại chút kẹo cho bọn họ ăn ngọt miệng xem như an ủi phần nào vậy.

Lý Tứ Hỷ lại bị Tống Sở làm cho cảm động, vốn dĩ là bởi vì con gái nên mới ứng phó một chút, không ngờ con cái nhà người ta lại tốt với bọn họ như vậy, con cái nhà ai có thể nhường kẹo của mình cho người khác ăn chứ, đứa nhỏ này cho bà cụ, đây là coi bà cụ thành bà ngoại rồi đúng không.

Bà ngoại Lý Tứ Hỷ cảm thấy mình phải tỏ vẻ một chút, cho nên bà cụ cũng lấy ra hai xu để làm quà gặp mặt cho hai đứa nhỏ.

Trong lòng Tống Sở chua xót, mọi người khổ như vậy, bà ngoại còn cho cô tiền tiêu vặt.

Sau khi rời làng, cô nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sau này chúng ta phải hiếu thảo với ông bà ngoại nha."

Giang Bác nghiêm túc trả lời: "Nếu em không học hành chăm chỉ, em lấy cái gì hiếu thuận?"

Tống Sở: "..." Ừ nhỉ?

Mã Lan và Tô Chí Phong nghe cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ liền cười phá lên.

Tống Sở không để ý tới anh, lại cùng Mã Lan nói chuyện phiếm: "Mẹ, ở đây sao lại khổ như vậy? Mọi người đều không có gì ăn."

Mã Lan nói: "Bởi vì trời không mưa, nếu không mưa, hoa màu trên đất không phát triển."

Tống Sở thầm nghĩ, nếu như đây là thời mạt thế, tìm một ít dị năng giả hệ nước, không có việc gì liền đi tưới nước, nhưng ở đây không có dị năng giả, đương nhiên, cô đọc rất nhiều sách và biết rằng có nhiều cách khác để khiến trời mưa, cho nên cô rất tò mò, tại sao ở đây không có mưa nhân tạo?

Khi đến xã, hai vợ chồng lập tức đi đăng ký hộ khẩu, Tống Sở kéo Giang Bác rồi trầm giọng thảo luận.

Loading...