Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 385

Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:12:41
Lượt xem: 2

Lúc này bà lão Lâm đang phát sốt, cả người rất nóng. Ngồi không được, Tô Chí Phong ràng bà cụ vào sau lưng Mã Lan. Trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải học cách đi xe, nếu không gặp phải chuyện chỉ có thể đi tìm vợ của mình.

Giang Bác thấy Tống Sở lo lắng, cũng đi xe chở cô tới đó, Tô Chí Phong thì dùng xe đạp của mình chở ông lão Lâm đi theo phía sau.

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn cũng đi theo, đêm khuya hôm nay trong bệnh viện bỗng có rất nhiều tiếng ồn.

May mắn trong bệnh viện có một bác sĩ già trực ban, bà lão Lâm vừa tới bệnh viện, liền được đưa vào phòng phẫu thuật để cấp cứu.

Tống Sở vô cùng sợ hãi, nắm lấy tay Mã Lan: “Mẹ, sẽ có chuyện gì không?”

Mã Lan nói: “Không đâu, ở đây là bệnh viện, người đến đây sẽ không sao.”

Giang Bác thầm nghĩ mẹ lại gạt người rồi.

Trình độ điều trị ở thời kì này căn bản là vô dụng, một cơn sốt cũng dễ dàng làm hỏng não.

Nếu không phải Sở Sở có dị năng, không dễ dàng sinh bệnh, anh nhất định đã nghiên cứu y dược.

Ông lão Lâm nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, lau mặt nói với Mã Lan và những người khác: “Lần này thật sự cảm ơn các cháu, cảm ơn mọi người.”

Tô Chí Phong nói: “Không có gì đâu ạ, bà con xa không bằng láng giềng gần. Lúc đầu cũng là có duyên, mới mua được nhà của ông.”

Lúc bấy giờ ông lão Lâm cảm thấy vô cùng may mắn vì đã bán căn nhà cho họ.

Ông lão mạnh mẽ lau nước mắt.

Là một nhà tư bản của xã hội cũ, ông lão tính toán rất rõ ràng, cho nên trong lòng biết, dù có nói nhiều lời cảm ơn cũng đều bằng không, về phần đền ơn như thế nào trong lòng ông lão đều ghi nhớ.

Mất khá nhiều thời gian để cấp cứu, Tống Sở và Giang Bác tuổi còn nhỏ, Mã Lan cũng không muốn họ chịu khổ, nên đưa về nghỉ ngơi trước.

Trong lòng Tống Sở lo lắng cho bà lão Lâm, nhưng biết ở đây sẽ gây cản trở, sẽ khiến cho cha mẹ không yên tâm, cũng không giúp gì được nên gật đầu: “Vậy ngày mai khi trời sáng, con có thể vào thăm bà nội Lâm không ạ?”

“Được chứ, con tới buổi trưa, mẹ và cha con cũng tới.”

MonkeyDManh

Đương nhiên Mã Lan sẽ không mặc kệ hàng xóm, dù sao cũng già rồi, không thể nương tựa con cháu. Những lúc thế này mà không giúp đỡ, thì lương tâm họ cũng không thể yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-385.html.]

Tống Sở yên tâm: “Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt.”

Trận bệnh này của bà lão Lâm đến rất nhanh, nhưng đi lại rất chậm. Mặc dù được đưa đi cấp cứu, nhưng sức khỏe cũng rất yếu.

Buổi trưa ngày hôm sau, khi Tống Sở và Giang Bác tới, bà lão vẫn nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy Tống Sở tới, bà lão rất vui mừng, cười yếu ớt: “Hôm qua cảm ơn các cháu rất nhiều.”

Tống Sở nói: “Bà nội Lâm, bà vẫn còn khó chịu ạ?”

"Đã tốt rồi, không sao đâu.” Bà lão Lâm cười.

“Vậy bà phải nhanh chóng hồi phục nhé.”

Bà lão Lâm cảm thấy bản thân mình không thể nào khỏe lên được, nhưng vẫn cười gật đầu: “Sẽ khỏe lại thôi.”

Vài ngày sau Bà lão Lâm đã được xuất viện, bệnh của bà lão theo như bác sĩ nói là vô phương cứu chữa, xem như là bệnh nhà giàu, chỉ có thể bồi dưỡng. Lần này phát bệnh, cơ thể càng suy nhược, số lần bệnh tái phát càng nhiều, thì sẽ càng suy yếu, cho đến một lần nào đó sẽ yên nghỉ mãi mãi.

Người lớn đều biết điều này, chỉ có trẻ con là không.

Tống Sở thấy bà lão Lâm ra viện, thì rất vui mừng, còn dặn dò bà lão phải uống thuốc đúng giờ.

Lần này Mã Lan và Tô Chí Phong cũng giúp đỡ rất nhiều.

Mã Lan mua một ít sườn và xương heo để hầm canh cho nhà hàng xóm, còn tặng một ít lương thực loại tốt.

Nghĩ đến sau này không làm hàng xóm được bao lâu nữa, có thể giúp được gì thì giúp.

Tống Sở mỗi ngày đều tới thăm bà lão Lâm, và nói chuyện với bà lão.

Ông lão Lâm thấy vậy, ghi nhớ trong lòng.

Buổi tối bà lão Lâm và ông lão nhắc tới bí mật kia.

“Ông Lâm, tôi thấy thời gian sau này của tôi không còn dài. Những thứ đó, tôi không muốn chôn dưới đất. Tôi lo sau khi chết đi, không có mặt mũi nào đi gặp thằng cả nhà chúng ta. Đó là nó dùng cả tính mạng để giữ lại, muốn giữ đồ vật cho nước chúng ta.”

Ông lão Lâm thở dài.

Loading...