Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:14:45
Lượt xem: 2

Chương 237:

Hơn nữa đầu xuân năm nay mới có một trận mưa, mắt thấy mùa màng so với năm trước sẽ tốt hơn, tất cả mọi người đều trông ngóng vào cuộc sống tươi đẹp phía trước. Trong huyện lại đột nhiên trỏ một tay vào như vậy, nhỡ thất bại thì xử lý sao đây?

Nhưng đây là sắp xếp của huyện, ai cũng không thể nói gì.

Có người nhớ tới Mã Lan.

Bọn họ nghĩ Mã Lan ở trong huyện, khẳng định là tin tức linh thông, không chừng biết rõ phân hóa học này. Hơn nữa chồng Mã Lan chính là thầy giáo, hiểu biết nhiều.

Vì thế bọn họ liền sắp xếp cho em trai lớn Mã Đại Trụ của Mã Lan đến huyện tìm bà hỏi cho rõ ràng, phân hóa học này rốt cuộc có tốt hay không, nếu không, bọn họ nhất định liều c.h.ế.t phải cản lại.

—-------

Hiếm khi Mã Đại Trụ có cơ hội được vào huyện một lần, hơn nữa lại mang trọng trách trong người, tung bay theo gió. Trời còn chưa sáng ông ấy đã lên đường đến huyện, cũng biết xấu hổ mà không đi tay không. Năm ngoái ông ấy lén lút săn một con thỏ hoang trên núi, người nhà họ Mã không nỡ ăn mà đem phơi khô, lần này đến huyện một chuyến thì mang theo.

Ngoài ra còn có một ít trái cây sấy khô, đều do Lý Tứ Hỷ làm mà không nỡ cho bọn trẻ trong nhà ăn, lần này phải vào huyện nói chuyện nên mang theo. Theo như Lý Tứ Hỷ nói, cả nhà có thắt lưng buộc bụng cũng phải giữ lấy cái thể diện này, không thể làm mất mặt nhà ông cụ Mã vì dù sao con gái Mã Lan cũng làm dâu ở huyện. Mang theo một túi đồ lớn, Mã Đại Trụ rất có sức lực, nhưng sau khi đến xưởng thép, lại sợ hãi.

Cũng may bây giờ Mã Lan đã là cán bộ trong đơn vị, hơn nữa còn là công hội nên có chút tên tuổi. Ông ấy nói tên của Mã Lan, người ta đã biết ngay vội vàng mời vào trong phòng bảo vệ uống nước, sau đó cho người đi gọi Mã Lan.

Mã Lan kinh ngạc khi nghe thấy tin em trai lớn của mình đến, nghĩ là trong nhà xảy ra chuyện gì.

Dù sao người nhà ông cụ Mã cũng sẽ không tuỳ tiện đến huyện.

MonkeyDManh

Mã Lan nhanh chóng đến cổng tìm người, vừa đến thì thấy Mã Đại Trụ ngồi trên ghế cười ngại ngùng.

"Đại Trụ, sao em lại đến đây."

Mã Đại Trụ nhìn chị ruột nhà mình, lập tức cảm thấy như tìm được vị cứu tinh, cả người đã không còn mất tự nhiên, vui vẻ nói: "Chị ba!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-237.html.]

Đặc biệt là khi nhìn thấy Mã Lan mặc trên người bộ đồ công nhân xinh đẹp, sạch sẽ, xem chừng chính là cán bộ, thì rất có sức lực nói với người của phòng bảo vệ bên cạnh: "Đây chính là chị ba của tôi."

"Mã Lan, cậu ta nói mình là em trai bà, có đúng không."

Người của phòng bảo vệ xác nhận lại với Mã Lan.

Mã Lan cười nói: "Đúng là em trai của tôi, cám ơn các ông."

"Không có gì, mọi người đi vào đi."

Mã Lan lập tức dẫn Mã Đại Trụ vào bên trong.

"Chị, xưởng của các chị thật tốt."

Mã Lan nói: "Cho nên lúc trước mới bảo các cậu chăm chỉ đọc sách, nếu không đã không chịu thua kém."

Mã Đại Trụ xoa lỗ tai: "Mẹ đã nói rồi, tất cả đầu óc của cả nhà chúng ta đều ở trên một mình chị."

"Được rồi, chị không luyên thuyên với cậu nữa. Sao cậu lại đến đây, trong nhà có chuyện gì ư?"

Mã Đại Trụ lập tức nhớ tới chuyện chính, nghiêm túc nói: "Trong nhà không có chuyện gì, nhưng đại đội Mã Gia chúng ta có chuyện. Huyện đột nhiên nói rằng muốn cho chúng ta dùng phân hóa học, đại đội trưởng lo lắng, bọn em cũng không biết phân hóa học là thứ gì, cũng không biết dùng được hay không. Ngộ nhỡ khó dùng, làm hoa màu c.h.ế.t hết, không phải là lại phải đói bụng sao?"

Mã Lan sững sờ, phân hóa học trong huyện... Không phải là của con trai bà làm sao?

"Chị, chị biết chuyện phân hóa học này không?"

Mã Đại Trụ hỏi: "Ý của đại đội trưởng là để chị nghĩ cách hỏi thăm một chút xem đây rốt cuộc là thứ gì, nếu không hỏi anh rể một chút cũng được, bọn em không thể sử dụng cho hoa màu mà không rõ nguồn gốc như vậy.

Chị nghĩ mà xem, năm ngoái nếu như không có lương thực cứu tế, không phải có mưa, chúng ta đều suýt chút nữa c.h.ế.t đói, năm nay mạng sống của chúng ta phải trông cậy vào chút hoa màu ấy."

Loading...