Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:33:12
Lượt xem: 1

Ngược lại, Tô Chí Phong lại suy nghĩ nhiều hơn: “Con trai, con biết tất cả về công nghệ chế tạo ô tô như thế, phía công xưởng có nói gì không?”

Nói đến đây, Giang Bác liền không vui. “Bọn họ định không giữ lời hứa, không cho con đi.”

Đúng như dự đoán, Tô Chí Phong nói tiếp: “Cha hiểu rồi, Huyện trưởng Lữ chắc hẳn sẽ đến."

…..

Văn phòng huyện trưởng.

Lúc này Huyện trưởng Lữ đang ngồi nhấp một ngụm trà, còn Thư ký Lý thì vừa lau mặt vừa nghiêm túc báo cáo: “Điều tôi nói là sự thật, tôi đã đi cùng cậu nhóc suốt quãng đường về nhà, lúc đầu tốc độ còn nhanh hơn xe đạp của tôi, sau đó thì vì cháy hết than nên đã giảm tốc độ, tôi nghĩ nếu có thêm than dự phòng thì nó còn có thể chạy được lâu hơn.”

Huyện trưởng Lữ có cảm giác như đang nằm mơ.

Nếu như nói xe được ráp từ linh kiện cũ của người khác thì ông ta còn tin, nhưng mà đây lại là tự cậu nhóc lắp nên nghe như thế nào cũng cảm thấy khó tin.

Huyện trưởng Lữ không ngồi yên được nữa, đứng dậy định đi ra ngoài.

“Tôi phải tự mình đi xem mới được.”

Khi Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý chạy đến, những đứa trẻ trong sân vẫn đang vây quanh chiếc xe.

Ông ta bước đến xem, ban đầu ông ta còn thực sự nghĩ rằng đó là một món đồ chơi mới.

“Mở ra có được không?”

“Cần phải cho thêm than vào, hơn nữa chìa khoá đang do đồng chí Tô Giang Bác giữ.”

Lúc nghe tin Huyện trưởng Lữ đến cửa, Mã Lan và Tô Chí Phong vẫn đang chuẩn bị lẩu ở nhà. Trong tiết trời se lạnh như thế này, cả nhà quây quần bên bếp lửa ăn lẩu là ngon nhất, mặc dù không có cốt lẩu, nhưng vẫn có thể dùng nước hầm xương lớn để nấu làm nước dùng.

Hai vợ chồng đang nấu thì trông thấy Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý đi tới.

Trước đó Tô Chí Phong đã đoán được rằng Huyện trưởng Lữ sẽ đến, Mã Lan cũng nghĩ như thế nhưng bà không nghĩ rằng sẽ đến sớm như thế. “Huyện trưởng Lữ, sao ngài lại đến đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-173.html.]

“Đồng chí Tô Chí Phong, đồng chí Mã Lan, xe của đồng chí Giang Bác chắc mọi người đã thấy rồi.”

Mã Lan gật đầu. “…Đó là đồ chơi.”

MonkeyDManh

Họ không dám nói toẹt ra đấy là ô tô riêng.

Huyện trưởng Lữ nói tiếp: “Cho dù là đồ chơi cũng vẫn là đồ chơi công nghệ, tôi cần nói chuyện với cậu nhóc xem công nghệ này có thể cải tiến được hay không.”

Huyện trưởng Lữ biết chuyện chiếc xe này được sản xuất như thế nào, cũng biết công xưởng sản xuất máy móc không hề coi trọng nó, vật liệu được sử dụng rất kém và người đứng ra chế tạo cũng không quá coi trọng khi làm. Nhưng mà hiện tại chiếc xe đã được đưa vào sử dụng, hơn nữa còn có thể di chuyển được, điều này chứng tỏ thiết kế của đồng chí Giang Bác rất tốt.

Huyện trưởng Lữ muốn nói chuyện với Giang Bác, cho nên hai vợ chồng bắt buột phải mời ông ta vào nhà.

Hai đứa trẻ đang học bên bếp lò, Giang Bác đang giảng cho Tống Sở nghe những kiến thức trong cuốn sách giáo khoa dành cho lớp năm.

Nhìn thấy Huyện trưởng Lữ bước vào, Giang Bác có cảm giác bị làm phiền và không muốn nói chuyện với ông ta.

“Tiểu Bác, cháu đang bận sao?” Huyện trưởng Lữ cười hiền lành nói.

Giang Bác ậm ừ, không lịch sự chút nào. Anh thật sự muốn hỏi, nếu đã biết tôi đang bận, sao lại còn cố chào hỏi tôi.

Tống Sở lễ phép nói. “Xin chào bác Huyện trưởng, anh Tiểu Bác đang dạy cháu học ạ.”

Huyện trưởng Lữ cười nói: “Được rồi, được rồi, cháu phải học hành nghiêm túc nhé. Cháu có muốn nghỉ ngơi vài phút không, bác muốn nói chuyện với Tiểu Bác một chút.”

Tống Sở nhìn Giang Bác: “Bác muốn nói chuyện với anh Tiểu Bác sao?”

Giang Bác ậm ừ, nhìn về phía Huyện trưởng Lữ. “Bác muốn nói chuyện gì?”

“Nói về chiếc xe của cháu” Huyện trưởng Lữ cười nói.

Giang Bác cau mày. “Không phải bác đã đồng ý cho cháu rồi sao, bác định đổi ý à?”

Huyện trưởng Lữ xua tay. “Không, không, không. Bác không đổi ý, như đã hứa chiếc xe đấy là của cháu nên cháu có thể lấy đi, bác đã thanh toán hoá đơn của cháu với công xưởng sản xuất máy móc rồi.

Loading...