Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:25:49
Lượt xem: 8

Đám Tô Bảo Cương lập tức vỗ n.g.ự.c nói: "Không thành vấn đề, bọn anh thích học tập nhất."

Từ Mỹ Lệ lập tức liếc mắt, người mẹ ruột như bà ta không ngờ có thể nghe được con trai nói như vậy.

Buổi tối, bà nội Tô vô cùng vui vẻ, đập cho mỗi đứa nhỏ thêm một quả trứng gà, còn lấy món ngũ cốc ngon nhất trong nhà ra.

Đương nhiên, nhóm con trai con dâu cũng không để bà cụ chịu thiệt thòi. Biết đây đều là đồ ngon mà cha mẹ mình không nỡ ăn mà lại lấy ra cho bọn nhỏ, vì vậy lúc ra về không quên nhét phiếu và tiền vào túi bà nội Tô.

Trên đường trở về, Tống Sở được Tô Chí Phong cõng trên lưng. Cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nói ý tưởng cuốn sách mới của mình với Mã Lan.

"Sách mới của con sẽ lấy anh Tiểu Bác của chúng ta làm nhân vật chính."

Hai tay Giang Bác đút túi, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tống Sở nói tiếp: "Anh Tiểu Bác, anh nhìn em cũng vô ích, cuốn sách này chính là vì anh mà viết."

Giang Bác: “...”

"Trong câu chuyện, anh Tiểu Bác vẫn là trí giả thiên tài kia. Ở trong thế giới thần bí, cuối cùng anh không kiềm được mà chui qua lỗ chó của bọn nhỏ."

Mã Lan không khỏi tò mò hỏi: "Vì sao?"

Tống Sở cười tươi trả lời: "Bởi vì cuốn đầu tiên đã viết về đề tài

Tô Chí Phong nói: "Đúng là nhân quả về sau."

"Sau đó trí giả, chính là anh Tiểu Bác của chúng ta cô độc năm này qua năm khác."

Giang Bác nói: "Anh không có khả năng cô độc."

"Em là tác giả, em quyết định." Tống Sở rất có khí thế nói: "Bởi vì quá mức cô độc, anh Tiểu Bác bắt đầu đi vào giấc mơ của những đứa nhỏ kia, hỏi bọn nhỏ, vì sao không chui lỗ chó nữa?"

Giang Bác: “..." Anh chắc chắn sẽ không làm loại chuyện ấu trĩ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-153.html.]

MonkeyDManh

"Bọn nhỏ nói cho anh biết, bởi vì họ muốn xây dựng tổ quốc, họ phải học tập thật giỏi, lớn lên báo đáp phục vụ tổ quốc."

"Trí giả Tiểu Bác mê man, anh không biết tổ quốc là cái gì, anh có trí tuệ vô tận, nhưng lại không biết mình nên làm cái gì."

"Thế là anh bắt đầu muốn nếm thử cảm giác làm một đứa nhỏ bình thường, đi trải nghiệm loại cuộc sống đó."

"Sau này, anh đi đến thế giới con người, ngồi ở trong lớp học của con người để học tập, nghe giáo viên giảng về những sự tích của tổ tiên."

"Trí giả Tiểu Bác đối với đoạn lịch sử mà giáo viên giảng kia rất tò mò, vì thế dùng năng lực thần kỳ nhìn thấy quá khứ của mình, đi xem sự tích anh dũng của các vị tổ tiên…”

Nhàm chán... Giang Bác thở dài. Anh sẽ không làm loại chuyện đấy đâu.

Nếu như anh có năng lực như thế, anh sẽ đi nhìn tương lai, tương lai sẽ cùng Sở Sở trải qua cuộc sống như thế nào.

Mã Lan nghe thấy Tống Sở nói trước một phần cốt truyện, tiếp theo chính là thu thập một số tài liệu tương đối có ý nghĩa về giáo dục.

Nhưng một đoạn cốt truyện như vậy, Mã Lan cũng cảm thấy con gái nhà mình quả thực chính là thiên tài sáng tác, không ngờ đứa bé nhỏ như vậy, có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng như thế.

Buổi tối lúc ngủ, Mã Lan có chút không ngủ được, trong lòng vui vẻ lại cảm khái. "Chí Phong, nhà ta một người văn một người lý, sau này đều giỏi đấy."

Tô Chí Phong nói: "Tôi chỉ biết là, người làm cha như tôi bây giờ áp lực rất lớn. Mẹ bọn nhỏ, có phải tôi nên cố gắng hơn không."

"Ai nha, đúng là nên như vậy."

Mã Lan thật sự không nghĩ sẽ luôn dựa vào bọn nhỏ, vẫn hy vọng mình có thể xây dựng một ngôi nhà, chăm sóc tốt bọn nhỏ nhà mình, để bọn nhỏ sống tốt không phải lo cơm áo.

Nhưng trong lòng tính toán như vậy, hiện thực luôn nằm ngoài dự định.

Bởi vì có đồng chí Từ Mỹ Lệ khen ngợi một cách trắng trợn, công đoàn đều biết con gái của Mã Lan sẽ xuất bản sách.

Con gái của Mã Lan bao nhiêu tuổi chứ, mới là đứa nhỏ bảy tuổi, có thể xuất bản sách thật sao?

Từ Mỹ Lệ vỗ n.g.ự.c cam đoan, tháng sau sẽ mang sách cho mọi người xem.

Loading...