Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:24:02
Lượt xem: 6

Giang Bác nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô, nắm bàn tay nhỏ của cô: "Không phải em đã nói sao, cơm ngon không sợ muộn. Với lại, anh có tiền, có thể cho em tiền tiêu vặt."

Tống Sở: “...” Đây là lời trước đây cô dùng để an ủi anh Tiểu Bác, bây giờ anh lại trả lại cho cô: "Thế nhưng em muốn tự mình kiếm tiền, vả lại em cũng không phải vì tiền, em muốn làm vì lý do khác."

Giang Bác mím môi, không biết nên nói cái gì.

Trước đây, khi Sở Sở nói chuyện với anh như thế, vẫn đang ở mạt thế. Nghe nói ở mạt thế có người là dị năng không gian sau khi bị kích thích trên chiến trường liền thăng cấp, từ đó có thể sử dụng không gian g.i.ế.c Zombie.

Sở Sở nghe nói như vậy, tôn thờ người kia làm thần tượng, muốn học người ta đi g.i.ế.c Zombie để thăng cấp.

Khi đó anh không đồng ý, không gian kia của cô và người ta không giống nhau, tinh hạch dị năng của cô không hoàn chỉnh. Nếu như so sánh tinh hạch với bộ não, nó gần như là loại bộ não phát triển không được toàn diện, g.i.ế.c nhiều Zombie hơn nữa cũng không được.

Lúc ấy mỗi ngày Sở Sở nhớ đến đều có chút ảo não.

"Chúng ta đi ăn bánh bao thịt đi." Giang Bác đề nghị.

Tống Sở sững sờ, sau đó nuốt một ngụm nước bọt. Nghĩ đến bánh bao lớn thơm ngào ngạt, hương vị thịt dai ngon, cô lập tức có chút không nhịn được: "Em còn muốn mua về cho cha mẹ."

Giang Bác cười: "Được."

Sở Sở luôn đơn giản và dễ dỗ dành như vậy.

Hôm nay Mã Lan và Tô Chí Phong về nhà sớm bởi vì Tô Chí Phong ở đơn vị nhận được điện thoại của em gái nhà mình từ tỉnh thành gọi đến, sau khi nghe được tin tức tốt, Tô Chí Phong vô cùng kích động, còn gọi điện thoại nói một tiếng cho Mã Lan.

Hai người cố ý đi làm về sớm, chuẩn bị đưa đứa nhỏ cùng đi chúc mừng.

Kết quả thế mà bọn nhỏ vẫn chưa trở về.

Ở nhà đợi một lúc, Mã Lan đang định ra ngoài tìm, thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang gặm bánh bao thịt trở về. Đặc biệt là con gái của bà, miệng còn gặm đến dính đầy mỡ, ăn rất ngon miệng.

Tống Sở nhìn thấy Tô Chí Phong và Mã Lan, mơ hồ hét một tiếng: “Cha mẹ, ăn bánh bao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-147.html.]

Giang Bác lập tức đưa túi giấy tới.

Mã Lan nhận lấy, hỏi: "Các con biết tin tức rồi à, đây là ra ngoài chúc mừng sao?"

MonkeyDManh

Tống Sở cắn một miếng làm cho khuôn mặt nhỏ phồng lên, nói: "Chúc mừng cái gì ạ?”

Mã Lan cười nói: "Đương nhiên là chúc mừng cho nhà văn nhỏ nhà ta, sau này Sở Sở nhà chúng ta là nhà văn xuất bản rồi đấy. Cô của con điện thoại tới, nói để cho con đi tỉnh thành một chuyến, nói chuyện xuất bản đấy."

"Bộp!" Tống Sở trực tiếp nghẹn lại, vỗ mạnh n.g.ự.c của mình.

Sắc mặt Giang Bác thay đổi, vỗ lưng giúp cô.

"Uống nước uống nước, mau uống nước rồi nuốt xuống." Mã Lan bưng cốc nước cho cô uống.

Một phen gà bay chó chạy, rốt cuộc Tống Sở cũng nuốt được miếng bánh bao xuống, cô mở to hai mắt nói: "Mẹ, mẹ vừa nói… nói truyện của con được xuất bản? Thật sao?" Có phải là con đang nằm mơ hay không?

Mã Lan nói: "Đương nhiên là thật, không tin hỏi cha con đi."

Tô Chí Phong cười gật đầu, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, truyện của con gái cha sắp được xuất bản thành sách rồi. Sau này áp lực của cha càng lớn, con gái và con trai đều giỏi hơn cha."

Tống Sở sướng đến phát điên, ôm chặt lấy Giang Bác bên cạnh: "Anh Tiểu Bác, nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, truyện của em được xuất bản rồi, em làm được rồi! Em là nhân tài có ích."

Cô gái nhỏ mừng rỡ đỏ ngầu cả mắt, nước mắt cũng tràn ra, rơi vào trong cổ Giang Bác.

Giang Bác im lặng xoa đầu của cô.

Tống Sở kích động xong, lại ôm lấy Mã Lan và Tô Chí Phong, khí phách tràn đầy tự tin nói: "Cha đừng có áp lực, sau này cha không làm việc cũng không sao, con và anh Tiểu Bác có thể nuôi gia đình."

Tô Chí Phong cảm thấy trái tim trong lồng n.g.ự.c đều muốn tan ra, con gái thật là ngoan.

Tống Sở cũng không muốn để tin tốt qua đêm, buổi tối phải đi thông báo cho các bạn nhỏ của mình, cùng mọi người chia sẻ niềm vui.

Loading...