Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân Duyên Địa Phủ Quấn Lấy Nhau - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:49:32
Lượt xem: 808

11

Hôm sau, khi gặp lại Mã Việt Trạch, cảm giác của tôi về anh ta đã hoàn toàn khác trước. 

Tôi ngượng ngùng liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Chúng ta xuất phát thôi?"

Lúc này Mã Việt Trạch vẫn chưa kịp đeo mặt nạ. 

Anh ta lạnh lùng, ánh mắt dường như còn mang vài phần xa cách. 

Tôi thấy hơi kỳ lạ. 

Bởi vì thái độ của Mã Việt Trạch hôm qua với tôi chắc chắn không phải là do tôi tự đa tình. 

Dù anh ta không thích tôi như tôi thích anh ta, cũng không thể đột nhiên lạnh nhạt hơn cả khi chúng tôi mới quen biết chứ?

Nhưng rất nhanh, chúng tôi đã đi lên dương gian để bắt hồn. 

Tạm thời gạt bỏ những suy đoán ấy, tôi bắt đầu tập trung vào công việc. 

Khi mọi việc kết thúc, tôi hỏi Mã Việt Trạch: "Gần đây công việc bắt hồn khá thuận lợi, có lẽ sắp tới chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút. Trong kỳ nghỉ anh định làm gì?"

Mã Việt Trạch vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Không biết."

"Tới lúc đó chợ ma cũng vừa mở, hay là chúng ta cùng đi dạo chợ nhé?"

Mã Việt Trạch cúi đầu, không chút nể nang từ chối.

Thấy anh ta như vậy, tôi cảm thấy lo lắng: "Hôm nay anh làm sao vậy? Là tôi làm sai điều gì à?"

Nghe vậy, Mã Việt Trạch rất điềm nhiên trả lời

"Không, tôi vẫn luôn như vậy. Chỉ là thời gian gần đây mối quan hệ giữa chúng ta có vẻ vượt quá giới hạn. Để tránh ảnh hưởng tới công việc, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách đúng mực giữa đồng nghiệp với nhau."

Vậy là anh ta cố ý giữ khoảng cách vì không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với tôi? 

Nghe vậy, trong lòng tôi cảm thấy nặng nề. 

Hóa ra tình cảm của tôi hôm qua chỉ là gánh nặng với anh ta. 

Nếu vậy, từ nay tôi sẽ nghiêm túc tuân thủ bổn phận, không để tình cảm cá nhân của mình dành cho Mã Việt Trạch làm ảnh hưởng tới công việc.

Những ngày sau đó, tôi làm việc chăm chỉ, không nói một lời thừa thãi nào với Mã Việt Trạch ngoài công việc. 

Nhưng kỳ lạ thay, khi tôi giữ đúng bổn phận, Mã Việt Trạch lại dường như giảm bớt trách nhiệm. 

Đây là lần thứ ba trong hôm nay tôi phát hiện Mã Việt Trạch đang lén nhìn mình. 

Hai ngày trước cũng vậy, nhưng tôi sợ mình nhầm lẫn nên không để ý. 

Nhưng bây giờ, rõ ràng là tôi không nhầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-dia-phu-quan-lay-nhau/chuong-8.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi càng nghĩ càng bực bội, sau khi bắt hồn xong, tôi chặn Mã Việt Trạch lại: 

"Sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?"

Mã Việt Trạch mặt không đỏ, tim không loạn, lấp liếm: "Sợ cô lười biếng."

"..."

Ma mới tin! 

Mà giờ tôi cũng là ma rồi. 

Khi tôi định tiếp tục truy hỏi, một quỷ sai tên là Thích Lương gọi tôi lại: 

"Như Sương, lại đây một chút."

Tôi nén cảm xúc, đi về phía Thích Lương: "Có chuyện gì?"

Thích Lương nói: "Việt Trạch sắp hết nhiệm kỳ rồi, chúng tôi dự định mời anh ấy đi ăn một bữa ở chợ ma, cô cũng tham gia nhé. Dù sao hai người cũng làm cộng sự lâu rồi mà."

Nghe vậy, trong đầu tôi như có tiếng nổ, như bị sét đánh trúng, hoàn toàn choáng váng. 

Nói tới đây, tôi mới nhận ra tôi và Mã Việt Trạch làm việc cùng nhau lâu vậy, mà chưa từng hỏi anh đã làm ở âm phủ bao lâu rồi. 

Sau khi phản ứng lại, tôi lo lắng hỏi Thích Lương: 

"Anh ấy còn bao lâu nữa?"

"Hai tháng."

Sau khi Thích Lương rời đi, tôi đứng yên tại chỗ, lòng không thể bình tĩnh. 

Trong đầu tôi chợt hiện lên nhiều hình ảnh. 

Có hình ảnh khi tôi mới quen biết Mã Việt Trạch, khi chúng tôi cùng nhau bắt hồn, khi tôi bị quỷ hỏa thiêu đốt, anh ta vì cứu tôi mà nói những lời ngọt ngào. 

Còn có cảnh sao trời trên đỉnh núi hoang hôm ấy, và lý trí lạnh nhạt của anh sau này.

Nhưng tất cả những điều này, khi tôi biết anh ta sắp rời đi, đều thay đổi. 

Lúc này, tôi muốn chạy tới trước mặt anh ta, hỏi rõ mọi chuyện. 

Tôi muốn hỏi anh ta, sự lạnh nhạt đột ngột của anh ta đối với tôi là vì anh ta không có tình cảm, hay là vì biết mình sắp rời đi, nên cố giữ lý trí, không để chúng tôi cùng lún sâu vào?

Nhưng dù là gì đi nữa, thời gian kết thúc nhiệm kỳ của Mã Việt Trạch sẽ không thay đổi. 

Vậy nên, dù nhận được câu trả lời nào cũng vô nghĩa. 

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là giữ khoảng cách như anh ta đã nói, không làm phiền anh ta nữa.

Hà tất phải khiến người ta khi luân hồi cũng không được yên lòng?

 

Loading...