Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN ÁC - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:29:27
Lượt xem: 2,004

Diễn tốt sẽ làm cho người ta cảm thấy La Hoa Hoa đơn thuần thiện lương, diễn không tốt sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy La Hoa Hoa chỉ biết cản trở người ta.

 

Vở kịch bắt đầu.

 

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ rốt cục đã trở lại, xin lỗi tỷ, đều là ta hại tỷ.”

 

Ngẩng đầu, ánh mắt tôi rơi vào trên mặt Trần Kiều.

 

Bình thường diễn xuất không tệ, lúc này lại cứng ngắc.

 

Quả nhiên đạo diễn hô ngừng:

 

“Biểu cảm này của cô quá cứng ngắc, La Hoa Hoa thiện lương, cô phải lộ ra biểu cảm nhu nhược lo lắng.”

 

Nghe đạo diễn giảng, Trần Kiều gật đầu.

 

Tôi tiến lên an ủi Trần Kiều:

 

"Không sao cứ từ từ.”

 

Liên tiếp ba lần, Trần Kiều cuối cùng cũng tiến vào trạng thái, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng.

 

“Không có việc gì, đừng lo lắng, ta đây không phải là đã an toàn trở về rồi sao.”

 

 Tôi sắc mặt tái nhợt nhịn đau mở miệng.

 

“Thực sự xin lỗi, Thanh Nguyệt tỷ tỷ."

 

Nói xong, trong mắt Trần Kiều chảy ra nước mắt.

 

Nam nhị đẩy La Hoa Hoa ra.

 

“Đi tìm đại phu.”

 

“Không có việc gì, ta tự làm, gọi đại phu sẽ bại lộ hành tung của chúng ta.”

 

“Nhưng mà......”

 

Sau đó, tôi bắt đầu tự bôi thuốc và băng bó vết thương.

 

Một vở kịch kết thúc với sự kiên trì cắn răng của tôi.

 

Đạo diễn nói cắt, dẫn đầu vỗ tay:

 

“Tốt, lần này rất tốt, đáng khen ngợi.”

 

“Chị Hứa Lạc, em cũng có thể lên TV sao?”

 

Nghe Trần Kiều hỏi, ánh mắt tôi lóe lên, có thể hay không, cô không phải đã sớm biết rồi sao?

 

“Ừ, để tôi bảo lái xe đưa em về khách sạn."

 

Tôi bảo Trần Kiều ngồi lên xe riêng của tôi.

 

Sau khi nhìn chiếc xe đi xa, tôi đón một chiếc taxi về nhà.

 

Buổi tối hôm đó, những chuyện như Trần Kiều tới phim trường, tôi an ủi Trần Kiều, giới thiệu Trần Kiều cho đạo diễn cùng với hình ảnh tôi bảo xe của mình đưa Trần Kiều về khách sạn rồi tự mình đón xe trở về, toàn bộ đều được đăng lên mạng.

 

Nhìn phía dưới một mảnh khen ngợi, trên mặt tôi lộ ra nụ cười.

 

“Hôm nay em để người em tài trợ diễn phim à?”

 

Một chiếc điện thoại di động xuất hiện trong tầm mắt tôi.

 

Khi tôi nhìn lên, anh trai tôi đang đứng trước mặt tôi.

 

“Ừm, cô ta nói mình muốn diễn phim.”

 

Anh tôi nhìn tôi trầm mặc một lúc lâu:

 

“Sau này, chuyện của Trần Kiều do anh quản, không cần em nhúng tay.”

 

Nghe nói như thế, tôi khiếp sợ nhìn về phía anh trai, sau đó đứng lên:

 

"Không được.”

 

“Vậy anh sẽ đóng băng thẻ của em.”

 

Nói xong, anh trai tôi cầm lấy quần áo rời khỏi nhà.

 

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay.

 

Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?

 

12.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-chi-so-tinh-ban-ac/phan-6.html.]

 

Anh tôi nói được làm được.

 

Hôm sau anh tôi gọi điện thoại tới:

 

"Anh đã gọi điện thoại cho công ty em xin cho em nghỉ một tháng, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

 

“Anh, anh dựa vào cái gì mà an bài cuộc sống của em?”

 

“Dựa vào việc anh là anh trai của em."

 

Nói xong, không cho tôi cơ hội đáp lời, anh tôi liền cúp điện thoại.

 

Trần Kiều đã bắt đầu đi học.

 

Vừa vào trường, Trần Kiều không phải là thân phận được tài trợ, mà là thân phận diễn viên.

 

Mà trên hot search cũng thường xuyên xuất hiện bóng dáng anh trai tôi cùng với Trần Kiều.

 

Còn có người bám vào đó để dò hỏi.

 

Trần Kiều không đáp lại, anh trai tôi cũng không đáp lại.

 

Có anh trai tôi đập tiền quay phim, sự nghiệp của Trần Kiều ngày càng tăng.

 

Mà tôi thì căn bản không thấy được anh trai của mình.

 

Không có biện pháp, cửa lớn không ra được, tôi chỉ có thể lén lút chạy ra ngoài từ cửa sau.

 

Thật không ngờ, anh trai tôi cũng cho người canh cửa sau.

 

“Chú Trần, con chỉ ra ngoài một lát thôi, lập tức sẽ trở lại.”

 

Tôi giơ ngón tay ra để bảo đảm.

 

‘Đại tiểu thư, cô vẫn là xin hãy trở về đi."

 

Chú Trần nói xong, thở dài một hơi.

 

"Chú Trần, chú cho con ra ngoài một lát thôi, anh con không biết đâu mà, lúc trước con cũng lén chạy ra ngoài, anh con không phải cũng không phát hiện sao?"

 

“Ai da, đại tiểu thư à, cô thật cảm thấy thiếu gia không biết cô trốn đi sao? Mỗi lần cô trốn đi, thiếu gia sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đều lén lút đi theo cô, nhưng lần này, thiếu gia hạ mệnh lệnh tuyệt đối, cô cũng đừng làm khó dễ thân già này nữa mà.”

 

Khi nghe điều đó, tôi biết, tôi hầu như không có hy vọng ra ngoài.

 

Nhưng sống lại một đời, tôi không thể lại để cho Trần Kiều hủy đi tất cả được.

 

“Ồ, Hứa đại tiểu thư hôm nay sao lại nhớ tới mà gọi điện thoại cho tôi vậy.”

 

“Thẩm Yến Chi, em cần anh cứu mạng.”

 

Tôi mở miệng.

 

“Em ở đâu? Anh đi tìm em."

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Yến Chi.

 

“Em ở nhà.”

 

“Hứa Lạc!”

 

“Là thật sự có việc, anh em nhốt em ở nhà.”

 

“Điều đó không tốt sao? Em nghỉ ngơi một chút đi.”

 

“Tốt cái gì? Anh có giúp em hay không?”

 

Mười phút sau.

 

“Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được, em có việc, anh về trước đi.”

 

“Đại tiểu thư, dùng xong liền vứt sao hả.”

 

“Hôm nào mời anh ăn cơm."

 

Tôi quay đầu lại trả lời một câu.

 

“Anh cũng không phải chỉ muốn em mời anh ăn cơm.”

 

Câu cuối cùng Thẩm Yến Chi nói tôi không nghe rõ.

 

Sau khi ra khỏi nhà, tôi tìm được chỗ ở của Trần Kiều.

 

Bởi vì anh trai tôi, Trần Kiều không ở khách sạn.

 

Tôi nhìn căn hộ trước mặt, do dự một lúc rồi quay người rời đi, lái xe đến tòa nhà dưới lầu công ty tôi.

Loading...