Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 64: Sự Kiên Cường Giữa Bão Tố

Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:40:39
Lượt xem: 0

Cơn mưa ngoài trời vẫn trút xuống không ngừng, như muốn cuốn trôi mọi thứ trên con đường của nó. Tiếng rì rầm của nước mưa hòa cùng tiếng gió gào rít tạo ra một bản nhạc nặng nề, tràn đầy sự u ám. Nhưng bên trong căn nhà hoang, một sự yên tĩnh đáng lo ngại vẫn bao trùm. Linh ngồi dựa vào tường, đôi mắt chăm chú nhìn vào ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa trước mặt.

 

Những ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của cả nhóm. Hưng và Minh đã ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng trong ánh mắt họ vẫn hiện lên sự căng thẳng. Mỗi tiếng động nhỏ bên ngoài căn nhà đều khiến mọi người giật mình, ánh mắt dõi ra ngoài trời mưa, lo sợ sinh vật kỳ quái có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

 

“Chúng ta sẽ không thể ở đây mãi được,” Linh thì thầm, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong không gian. “Sáng mai, dù trời còn mưa hay không, chúng ta phải rời khỏi đây.”

 

Cả nhóm gật đầu đồng tình, nhưng không ai lên tiếng. Họ đều biết rằng càng ở lại lâu, nguy cơ bị phát hiện càng lớn. Nhưng điều đó không làm giảm bớt sự lo lắng trong lòng Linh. Cô tự hỏi liệu cả nhóm có đủ khả năng đối phó với thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng không.

MEOW

 

Đêm dần trôi qua trong sự im lặng đầy căng thẳng. Vân, dù đã mệt mỏi, vẫn giữ nguyên lời hứa của mình và đứng gác ngoài cửa sổ, mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ trong bóng tối. Linh cũng không thể chợp mắt. Cô tự nhủ mình phải tỉnh táo để đảm bảo an toàn cho cả nhóm, nhưng thực ra là những ý nghĩ trong đầu cô không ngừng quay cuồng, ngăn cô tìm đến giấc ngủ.

 

Mùi thơm từ món súp vẫn còn phảng phất trong không khí, nhưng nó không đủ để làm dịu đi sự căng thẳng đang dần lớn lên trong lòng cô. Tâm, đứa trẻ đã dần ngủ thiếp đi, dù có vẻ vẫn chưa hoàn toàn yên bình. Đôi mắt bé nhỏ của nó thi thoảng nhíu lại, như thể đang mơ thấy những cơn ác mộng.

 

Bên ngoài, tiếng mưa vẫn vang lên như một lời nhắc nhở rằng thế giới này chẳng còn an toàn. Từng giọt mưa rơi như những thanh gươm sắc bén, cắt vào tâm trí mọi người, buộc họ phải nghĩ về những gì có thể xảy ra nếu sinh vật đó xuất hiện.

 

“Cậu cũng nên ngủ đi,” Linh lên tiếng khẽ khi thấy Vân vẫn đứng ở cửa sổ.

 

Vân quay đầu lại, đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên định. “Tớ không ngủ được. Còn cậu thì sao? Đừng lo cho tớ.”

 

Linh không đáp lại, cô chỉ lặng lẽ quay về vị trí của mình và nhắm mắt lại. Cô không biết khi nào mình sẽ có thể yên tâm mà ngủ, nhưng cô biết rằng cô phải giữ sức. Ngày mai sẽ còn dài và đầy thử thách.

 

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa sổ, làm cả nhóm giật mình tỉnh giấc. Hưng đứng bật dậy, tay nắm chặt thanh kiếm của mình, đôi mắt sắt đá dõi về phía âm thanh. Linh, dù đã chuẩn bị tinh thần, vẫn không thể tránh khỏi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tiếng động mạnh mẽ và đột ngột, như thể có thứ gì đó đang cố gắng đập phá cửa sổ để vào trong.

 

“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng!” Minh ra lệnh, giọng nói đầy căng thẳng nhưng kiên định. “Chúng ta không biết bên ngoài là gì, nhưng không được mất bình tĩnh.”

 

Linh hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cô bước về phía cửa sổ, cẩn thận nhìn qua những tấm kính nứt nẻ. Bên ngoài, qua làn mưa mù mịt, cô nhìn thấy một bóng đen to lớn đang di chuyển nhanh chóng giữa những tán cây. Thứ đó không phải là người.

 

“Là nó!” Linh thốt lên, cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể cô. “Sinh vật đã theo dõi chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-64-su-kien-cuong-giua-bao-to.html.]

 

Cả nhóm ngay lập tức đứng vào vị trí, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào. Tiếng đập mạnh hơn, như thể sinh vật kia đang cố gắng xuyên thủng bức tường bảo vệ cuối cùng giữa nó và họ.

 

Hưng đứng ở cửa, tay nắm chặt thanh kiếm. Anh đã sẵn sàng chiến đấu nếu cần, nhưng tất cả đều biết rằng chỉ đối đầu trực tiếp có thể không phải là cách duy nhất để tồn tại.

 

Linh nhanh chóng lục lọi trong túi, tìm kiếm bất kỳ vật dụng nào có thể giúp nhóm vượt qua tình thế này. Khi bàn tay cô chạm vào một viên pha lê nhỏ màu xanh lam — phần thưởng từ một lần chiến đấu trước đó — cô cảm thấy một luồng năng lượng nhẹ nhàng truyền qua tay mình. Đó là hy vọng cuối cùng của họ.

 

Sinh vật ngoài kia dường như đã cảm nhận được điều gì đó và càng hung hãn hơn. Những cú đập vào cửa sổ trở nên dữ dội và điên cuồng. Hưng gầm lên, bước nhanh về phía trước, thanh kiếm trong tay anh sáng lên dưới ánh chớp lóe lên ngoài trời.

 

“Linh, dùng viên pha lê đó ngay!” Minh hô lên, mắt không rời khỏi sinh vật bên ngoài. “Đó là cách duy nhất!”

 

Không chần chừ thêm, Linh nắm chặt viên pha lê trong tay và tập trung tâm trí. Cô đã từng sử dụng sức mạnh của nó trước đây, nhưng lần này cô biết rằng mình phải làm tốt hơn. Với một lời khẩn cầu thầm lặng trong tâm trí, Linh hướng sức mạnh của viên pha lê về phía cánh cửa, nơi sinh vật đang cố phá.

 

Ánh sáng xanh lan tỏa từ viên pha lê, bao phủ lấy cánh cửa và dần dần hình thành một lớp chắn bảo vệ xung quanh cả căn nhà. Sinh vật ngoài kia dường như cảm nhận được sự thay đổi, nó dừng lại trong thoáng chốc, rồi gầm lên đầy giận dữ.

 

“Cố lên, Linh!” Vân khích lệ, giọng cô đầy căng thẳng nhưng cũng không giấu nổi sự kỳ vọng. “Chúng ta có thể làm được!”

 

Mồ hôi lấm tấm trên trán Linh khi cô dồn toàn bộ sức lực vào việc duy trì lớp chắn. Mỗi lần sinh vật tấn công, cô cảm thấy áp lực ngày càng lớn, như thể nó đang cố gắng xuyên thủng lớp bảo vệ mà cô đã tạo ra.

 

Tiếng gầm thét của sinh vật ngoài kia vang lên giữa tiếng mưa rơi, nhưng lần này, nó không còn đập phá nữa. Nó lùi lại một bước, rồi dần dần biến mất vào trong bóng tối, để lại không gian yên tĩnh kỳ lạ.

 

Khi ánh sáng bình minh đầu tiên xuyên qua những tán cây, mưa dần tạnh, và không khí trở nên nhẹ nhõm hơn. Linh ngồi bệt xuống sàn, cơ thể cô mệt mỏi nhưng lòng lại tràn ngập sự khuây khỏa. Cả nhóm vẫn còn sống, và họ đã vượt qua đêm kinh hoàng ấy.

 

“Chúng ta đã làm được,” Minh thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô. “Nhưng không thể mãi phụ thuộc vào may mắn. Cần phải rời khỏi đây ngay khi có thể.”

 

Linh gật đầu, nhưng trong lòng cô biết rằng thử thách thực sự còn đang chờ phía trước.

 

Loading...