Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 28: Bước Đầu Khởi Nghiệp

Cập nhật lúc: 2024-09-30 20:36:44
Lượt xem: 2

Sau khi trở về từ cuộc hành trình thu thập tinh hạch, Linh dành một ít thời gian để nghỉ ngơi trong nhà hàng của mình. Không khí xung quanh nhà hàng luôn mang lại cho cô cảm giác yên bình, tĩnh lặng như thể tất cả những điều xấu xa ngoài kia không thể len lỏi vào đây. Nhưng Linh biết rõ rằng cảm giác yên bình này không thể kéo dài mãi mãi nếu cô không tiếp tục nâng cấp và phát triển khu vực an toàn của mình.

 

Hệ thống bảo vệ đã làm tốt công việc của nó trong việc giữ cho khu vực xung quanh nhà hàng luôn trong tình trạng an toàn tuyệt đối, nhưng Linh cũng hiểu rằng hệ thống phòng thủ hiện tại chỉ mới ở cấp độ cơ bản. Để đối mặt với những kẻ địch ngày càng mạnh hơn, cô cần nhiều hơn thế.

 

Cô nhìn ra khu vườn nhỏ của mình. Các hạt giống đang nảy mầm, đ.â.m chồi qua lớp đất mềm, báo hiệu một tương lai tươi sáng. Những loại cây này không chỉ cung cấp thức ăn mà còn chứa đựng những khả năng kỳ diệu, những điều có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mọi người trong thời kỳ mạt thế. Cây trồng của Linh là nguồn nguyên liệu đặc biệt giúp cô nấu ra những món ăn không chỉ có tác dụng phục hồi sức khỏe mà còn có thể tăng cường sức mạnh, may mắn, và thậm chí chữa lành những vết thương nặng nề nhất.

 

Khi hệ thống báo hiệu rằng Linh đã đạt được số lượng tinh hạch cần thiết để nâng cấp hệ thống bảo vệ, cô lập tức kích hoạt nâng cấp. Một dải ánh sáng xanh bao quanh nhà hàng, kết nối với từng góc của khu đất, bảo vệ mọi ngóc ngách khỏi nguy hiểm.

 

---

 

"Xin chào, Linh!" Tiếng Minh cất lên từ phía sau khiến Linh giật mình. Anh đang đứng ở cửa, nhìn cô với ánh mắt thân thiện. "Em đã làm tốt lắm. Chúng ta đã thu thập được nhiều tinh hạch và nâng cấp hệ thống. Bây giờ, chúng ta có thể tập trung vào việc phát triển nhà hàng và khu vườn của em rồi."

 

Linh mỉm cười đáp lại, trong lòng thầm cảm ơn Minh vì sự đồng hành và giúp đỡ. "Cảm ơn anh, Minh. Nhưng em vẫn thấy chưa đủ. Càng ngày càng có nhiều mối nguy hiểm ngoài kia. Hệ thống bảo vệ tuy mạnh hơn trước, nhưng em vẫn muốn mở rộng nhà hàng, và để làm điều đó, em cần thêm nguồn lực, thêm cây trồng và thực khách."

 

Minh gật đầu, hiểu rằng Linh luôn khao khát phát triển. "Anh hiểu rồi. Nhưng em cũng cần thời gian để nghỉ ngơi và lên kế hoạch cẩn thận. Nhà hàng của em không chỉ là một nơi để sống sót, mà còn là nơi để mọi người tìm đến với hy vọng. Và em biết rõ rằng điều đó không dễ dàng đạt được."

 

Linh trầm tư suy nghĩ, ánh mắt cô hướng về phía những mảnh đất chưa được khai thác. "Em muốn mở rộng khu vực trồng trọt. Càng có nhiều cây, nhà hàng sẽ càng có nhiều nguyên liệu quý giá để tạo ra những món ăn đặc biệt. Nhưng trước hết, em cần thêm hạt giống, và không phải loại hạt giống bình thường. Em muốn tìm những loại cây hiếm, có khả năng mang lại những tác dụng vượt trội, để món ăn của em có thể giúp mọi người vượt qua những thử thách khắc nghiệt."

 

Minh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Anh có nghe tin về một khu vực cách đây khá xa, nơi có những loại cây quý hiếm. Đó là một khu rừng cổ, nơi mà trước kia ít ai dám đặt chân đến vì sự u ám và nguy hiểm. Nhưng nếu chúng ta có thể đến đó, có lẽ sẽ tìm được những loại hạt giống mà em cần."

 

Linh chăm chú lắng nghe, trong lòng bỗng trỗi dậy sự háo hức và quyết tâm. "Chúng ta sẽ đi. Chuyến đi này có thể nguy hiểm, nhưng em tin rằng đây là con đường duy nhất để nhà hàng của em thực sự phát triển."

 

---

 

Vào buổi chiều, Linh dành thời gian để chuẩn bị kỹ càng cho cuộc hành trình sắp tới. Cô kiểm tra lại trang bị, thực phẩm, và vũ khí, đảm bảo mọi thứ đều trong trạng thái tốt nhất. Minh cũng cẩn thận sắp xếp đồ dùng, từ vũ khí tấn công đến thiết bị phòng hộ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống xấu nào có thể xảy ra.

 

"Anh nghĩ chúng ta nên mang theo một ít món ăn đặc biệt để phòng trường hợp cần phục hồi sức khỏe," Minh nói, đưa cho Linh một túi nhỏ chứa các món ăn đã được chuẩn bị từ trước. "Những món này không chỉ ngon mà còn giúp em hồi phục sức lực nhanh chóng nếu gặp phải kẻ địch mạnh."

 

Linh cảm ơn Minh và bỏ túi thức ăn vào ba lô. Cô biết rõ rằng cuộc hành trình lần này không chỉ đơn thuần là thu thập hạt giống, mà còn là thử thách lớn cho cả hai người. Nhưng cô không thể từ bỏ, vì đây là bước quan trọng để biến nhà hàng của cô trở thành nơi an toàn và phát triển hơn.

 

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Linh và Minh cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, tiến về phía khu rừng cổ mà Minh đã nhắc đến. Trên đường đi, cả hai luôn giữ sự cảnh giác cao độ, vì biết rằng bất kỳ nơi nào bên ngoài khu vực an toàn đều có thể ẩn chứa những nguy hiểm c.h.ế.t người.

 

---

 

Sau nhiều giờ di chuyển, họ cuối cùng cũng đến rìa của khu rừng cổ. Bầu không khí nơi đây hoàn toàn khác biệt, đầy u ám và bí ẩn. Cây cối cao lớn và rậm rạp bao phủ toàn bộ khu vực, che kín ánh sáng mặt trời, khiến cho không gian trở nên lạnh lẽo và âm u.

 

"Chỗ này... thật kỳ lạ," Linh thì thầm. Cô có thể cảm nhận được một sự hiện diện lạ thường, như thể khu rừng này đang sống, và nó không hề thân thiện với những kẻ xâm nhập.

 

Minh gật đầu, tay anh nắm chặt vũ khí, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào. "Cẩn thận nhé, Linh. Chúng ta không biết có gì đang chờ phía trước."

 

Cả hai bắt đầu tiến sâu vào khu rừng, từng bước đi đều thận trọng và chậm rãi. Cây cối xung quanh không chỉ lớn mà còn có những hình dạng kỳ quái, những tán lá dài rủ xuống như những bàn tay vô hình sẵn sàng vồ lấy bất kỳ ai dám đi vào lãnh thổ của chúng. Không gian tĩnh lặng đến mức kỳ quái, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng giữa không gian.

 

---

 

Đi được một đoạn, Linh đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô hướng về phía trước. "Anh nhìn kìa!" Cô chỉ về một cây cổ thụ lớn, nơi có một loại quả lấp lánh ánh sáng mờ ảo, treo lơ lửng giữa những tán lá dày.

 

Minh nhìn theo và không thể giấu nổi sự kinh ngạc. "Đó có thể là một trong những loại cây mà chúng ta đang tìm kiếm!"

 

Linh tiến lại gần, cẩn thận quan sát xung quanh trước khi bắt đầu hái quả. Cô cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ từ loại quả này, như thể nó chứa đựng sức mạnh tiềm ẩn mà cô chưa từng thấy trước đây. "Loại quả này sẽ là nguyên liệu hoàn hảo để tạo ra một món ăn tăng cường sức mạnh," Linh nói, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui sướng.

 

Tuy nhiên, khi Linh chuẩn bị hái quả, bỗng nhiên một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Cả Linh và Minh quay lại, nhận ra rằng họ đã không còn ở một mình nữa. Một sinh vật khổng lồ, trông như một con quái thú lai giữa con người và cây cối, đang tiến về phía họ với ánh mắt hung dữ.

 

"Chạy!" Minh hét lên, kéo tay Linh và nhanh chóng lùi lại. Cả hai lập tức di chuyển nhanh ra khỏi khu vực nguy hiểm, cố gắng tránh xa sinh vật khổng lồ kia. Nhưng con quái thú không chịu buông tha, nó gầm lên và đuổi theo với tốc độ kinh hoàng.

 

---

 

Cuộc truy đuổi diễn ra đầy kịch tính. Linh và Minh cố gắng tìm cách thoát khỏi sự săn đuổi của con quái vật. Đôi chân họ như muốn rã rời, nhưng sự sống còn buộc họ phải chạy không ngừng. Mỗi khi tưởng chừng đã thoát khỏi con quái vật, nó lại xuất hiện, gần như muốn cắn nuốt họ.

 

Cuối cùng, Minh bất ngờ nhận ra một hốc đá phía trước. "Nhanh!

 

 Vào đó!"

Linh và Minh lao nhanh về phía hốc đá, không kịp nghĩ ngợi nhiều. Họ chui vào bên trong, nơi có những tảng đá lớn chặn lối, hy vọng đủ vững chắc để ngăn cản con quái vật. Cả hai người thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lồng ngực. Bên ngoài, tiếng gầm gừ của con quái vật vẫn vang vọng, như thể nó không chịu từ bỏ con mồi dễ dàng đến thế.

 

Linh đặt tay lên ngực, cố gắng giữ nhịp thở đều đặn. Cô quay sang nhìn Minh, ánh mắt lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. "Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây," cô thì thầm, sợ rằng chỉ một tiếng động lớn cũng có thể làm con quái vật phát hiện ra chỗ ẩn náu của họ.

 

Minh gật đầu, trong đầu anh cũng đang suy nghĩ nhanh về những phương án tiếp theo. "Con quái vật này có vẻ như thuộc về khu rừng, nó không giống với bất kỳ thứ gì chúng ta từng đối mặt trước đây. Nhưng nếu chúng ta cố gắng trốn mãi, nó sẽ tìm ra. Chúng ta cần một kế hoạch khác."

 

Linh nhìn ra ngoài khe hở nhỏ giữa những tảng đá. Con quái vật to lớn vẫn đang đi lòng vòng xung quanh, mò mẫm tìm kiếm họ. Ánh mắt nó đỏ rực, cơ thể đan xen giữa da thịt và cây cối, như thể nó sinh ra từ chính khu rừng này. Cô cảm nhận được sự mạnh mẽ và nguy hiểm từ sinh vật này, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng nó không bất khả chiến bại.

 

Cô quay lại nhìn Minh, ánh mắt đầy quyết tâm. "Em nghĩ chúng ta có thể dùng quả mà em vừa hái được. Loại quả này có thể chứa sức mạnh đặc biệt, có thể là thứ mà sinh vật này đang bảo vệ. Nếu chúng ta sử dụng nó một cách khôn ngoan, có lẽ chúng ta có thể đánh lạc hướng hoặc thậm chí tiêu diệt nó."

 

Minh nghe vậy, liền hỏi, "Em có chắc không? Chúng ta chưa biết rõ quả này có tác dụng gì. Nếu làm sai, có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hơn."

 

Linh mím môi, nhưng không hề d.a.o động. "Em không chắc chắn hoàn toàn, nhưng đây là cơ hội duy nhất. Chúng ta không thể ngồi yên và đợi nó tìm ra chỗ này."

 

Minh nhìn vào đôi mắt kiên định của Linh và biết rằng cô đã quyết định. Anh gật đầu, "Được, chúng ta sẽ thử."

 

---

 

Linh từ từ lấy quả lấp lánh ra từ túi của mình, cẩn thận quan sát từng chi tiết của nó. Quả này không giống bất kỳ loại trái cây nào mà cô từng thấy. Vỏ ngoài của nó tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, trong khi bên trong dường như chứa đựng một loại năng lượng kỳ diệu, giống như những dòng suối chảy qua lớp da mỏng manh của nó.

 

Cô cắn một miếng nhỏ, chỉ đủ để cảm nhận được hương vị và tác dụng của nó. Một luồng sức mạnh đột ngột tràn ngập trong cơ thể cô, như một cơn gió mạnh thổi qua, làm tan biến mọi mệt mỏi và đau đớn. Cô cảm nhận được rằng sức mạnh không chỉ đơn thuần là thể chất, mà còn giúp cô tỉnh táo và nhạy bén hơn. Cô nhanh chóng đưa quả cho Minh, bảo anh cũng thử.

 

"Cẩn thận đấy," Linh thì thầm, mắt vẫn không rời khỏi con quái vật ngoài kia.

 

Minh cắn một miếng nhỏ và ngay lập tức cảm nhận được tác dụng. Cơ thể anh tràn đầy năng lượng, và anh cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Quả này... thật sự đặc biệt. Nhưng chúng ta phải tìm cách tận dụng nó."

 

---

 

Linh nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra một chiến lược. "Chúng ta có thể dùng quả này để đánh lạc hướng con quái vật. Nếu nó thực sự bảo vệ loại quả này, thì có lẽ nó sẽ theo đuổi nó thay vì chúng ta."

 

Minh đồng ý, "Vậy hãy đặt quả ở một nơi xa khỏi đây, để nó đi theo mùi hương của quả và chúng ta có thể tranh thủ thời gian để thoát ra khỏi khu vực này."

 

Cả hai bắt đầu hành động. Linh buộc một sợi dây vào quả, rồi ném nó ra xa, nơi mà con quái vật có thể nhìn thấy. Mùi hương tỏa ra từ quả ngay lập tức khiến con quái vật chú ý. Đôi mắt đỏ của nó sáng lên, và nó bắt đầu di chuyển về phía quả, bỏ lại vị trí mà Linh và Minh đang trốn.

 

"Hành động ngay thôi!" Linh hét lên khi con quái vật đã đi xa đủ. Cô và Minh nhanh chóng rời khỏi hốc đá, chạy về phía lối thoát.

 

---

 

Cuộc chạy trốn lần này diễn ra suôn sẻ hơn khi con quái vật đã bị phân tán sự chú ý. Tuy nhiên, cả hai không dám chủ quan, vì khu rừng này vẫn còn đầy rẫy những nguy hiểm tiềm tàng khác.

 

Sau khi chạy một quãng xa, Linh và Minh dừng lại bên cạnh một con suối nhỏ để nghỉ ngơi. Cả hai đều thở dốc, nhưng trong lòng họ đều nhẹ nhõm vì đã tạm thoát khỏi mối đe dọa lớn.

 

"Chúng ta đã làm được," Linh nói, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong cô. "Quả đó thực sự cứu chúng ta."

 

Minh cười mỉm, đặt tay lên vai Linh, "Em thật sự thông minh, Linh. Nhưng lần sau, chúng ta cần chuẩn bị tốt hơn. Khu rừng này còn nhiều điều nguy hiểm mà chúng ta chưa biết."

 

Linh gật đầu, đồng ý. "Chúng ta cần phải cẩn thận hơn. Nhưng ít nhất bây giờ chúng ta đã có được một loại quả quý hiếm, và nó sẽ giúp nhà hàng của chúng ta phát triển."

 

Nhìn vào quả lấp lánh trong tay, Linh cảm nhận được rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho cuộc hành trình dài phía trước. Cô biết rằng còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi, nhưng với quyết tâm và sự giúp đỡ của Minh, cô sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-28-buoc-dau-khoi-nghiep.html.]

"Nhà hàng của chúng ta sẽ phát triển, và nó sẽ trở thành nơi an toàn và đầy hy vọng cho mọi người trong thời kỳ mạt thế này," Linh nói, giọng đầy kiên định.

 

Minh mỉm cười đáp lại, và cả hai bắt đầu chuẩn bị cho chặng đường tiếp theo của cuộc hành trình.

Sau khi nghỉ ngơi bên bờ suối, Linh và Minh tiếp tục đi dọc theo dòng nước để tìm đường về nhà hàng. Dòng suối chảy róc rách, âm thanh nhẹ nhàng mang lại cảm giác thư thái, giúp họ tạm thời quên đi những căng thẳng vừa trải qua. Nhưng cả hai đều hiểu rõ rằng đây chỉ là sự yên bình tạm thời, mối nguy hiểm vẫn rình rập quanh họ.

 

"Chúng ta cần chuẩn bị nhiều hơn cho những lần tới," Minh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Khu rừng này có quá nhiều sinh vật kỳ lạ và mạnh mẽ. Nếu muốn tiếp tục thu thập tinh hạch và nguyên liệu, chúng ta không thể cứ liều mạng như vậy."

 

Linh gật đầu đồng tình. Cô cũng hiểu rằng không thể cứ dựa vào may mắn mãi. Lần này họ thoát khỏi con quái vật nhờ sự mưu trí và tác dụng của quả lấp lánh, nhưng lần tới, họ có thể không được may mắn như vậy. Cô cảm nhận rõ ràng rằng khu rừng này ẩn chứa nhiều bí mật hơn thế.

 

"Em sẽ nghiên cứu thêm về loại quả mà chúng ta vừa tìm thấy," Linh nói, mắt nhìn về phía trước, nơi dòng suối uốn lượn qua những tán cây rậm rạp. "Có lẽ trong nó còn có những khả năng khác mà chúng ta chưa phát hiện ra. Nếu có thể trồng được loại quả này tại nhà hàng, nó sẽ trở thành một nguồn tài nguyên quý giá."

 

Minh khẽ nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không giấu được sự phấn khích. "Em định trồng nó ở nhà hàng à? Nếu làm được, chắc chắn nhà hàng của chúng ta sẽ trở thành nơi thu hút không chỉ những người dân bình thường mà còn cả những người săn lùng những thứ quý hiếm."

 

Linh mỉm cười nhẹ, mắt ánh lên sự kiên định. "Đúng vậy. Mục tiêu của em không chỉ là sống sót qua thời kỳ mạt thế này, mà còn là biến nhà hàng thành một nơi an toàn, nơi mọi người có thể tìm thấy hy vọng. Em muốn mọi người biết rằng, dù thế giới có sụp đổ ngoài kia, vẫn còn một nơi mà họ có thể tìm về, một nơi không chỉ để ăn uống mà còn để tìm lại sự bình yên."

 

Minh im lặng lắng nghe, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ sự kiên cường của Linh. Từ khi thời kỳ mạt thế bắt đầu, rất nhiều người đã từ bỏ hy vọng, nhưng Linh thì không. Cô không chỉ muốn sống sót mà còn muốn mang lại điều gì đó tốt đẹp cho thế giới này. Anh biết rõ rằng, với lòng quyết tâm và sự thông minh của cô, Linh sẽ biến ước mơ của mình thành hiện thực.

 

---

 

Khi mặt trời bắt đầu lặn, cả hai cuối cùng cũng trở về nhà hàng. Nhìn từ xa, ngôi nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng của Linh hiện lên dưới ánh hoàng hôn, trông giống như một thiên đường giữa thế giới hoang tàn. Nhà hàng được bao quanh bởi một hàng rào bảo vệ, hệ thống phòng thủ tự động vẫn hoạt động, đảm bảo không có kẻ xâm nhập nào có thể đột nhập vào. Đây chính là nơi mà Linh đã dành hết tâm huyết để xây dựng, và bây giờ nó đã trở thành nơi trú ẩn cho những ai đang tìm kiếm sự an toàn.

 

Minh mở cửa bước vào trước, để Linh có thể kiểm tra lại mọi thứ. Cô nhanh chóng kiểm tra các thiết bị và hệ thống bảo vệ, đảm bảo rằng không có gì bất thường trong suốt thời gian họ vắng mặt.

 

"Không có vấn đề gì," Linh thở phào nhẹ nhõm, tắt chế độ báo động.

 

Cả hai ngồi xuống bàn, trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tàn. Linh lấy ra quả lấp lánh mà họ vừa thu thập được và đặt nó lên bàn, ánh sáng từ quả khiến cả căn phòng như bừng sáng.

 

"Đây là thứ chúng ta cần khám phá," cô nói, nhìn Minh. "Em sẽ cố gắng trồng nó. Nếu thành công, nó có thể trở thành loại quả chủ lực của nhà hàng, giúp chúng ta phát triển mạnh mẽ hơn."

 

Minh gật đầu, đôi mắt đầy hy vọng. "Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận. Loại quả này có thể thu hút những kẻ săn tìm tài nguyên hoặc thậm chí là các sinh vật nguy hiểm."

 

Linh biết rõ điều đó, nhưng cô không lùi bước. "Chúng ta sẽ đối mặt với bất cứ điều gì đến. Nhà hàng này đã trở thành một nơi an toàn, và em sẽ làm mọi cách để giữ vững điều đó."

 

---

 

Những ngày tiếp theo, Linh bắt đầu quá trình thử nghiệm trồng loại quả lấp lánh. Cô dùng đất đặc biệt từ khu rừng, chăm sóc từng bước cẩn thận. Trong khi đó, Minh cũng không ngừng nâng cấp hệ thống bảo vệ của nhà hàng, đảm bảo rằng họ luôn trong tình trạng sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào.

 

Nhà hàng của họ bắt đầu thu hút nhiều khách hơn. Tin đồn về loại quả kỳ diệu bắt đầu lan rộng, và mọi người kéo đến không chỉ để ăn uống mà còn để tận mắt chứng kiến sức mạnh của loại quả mà Linh đã thu hoạch.

 

Mỗi ngày trôi qua, Linh đều ghi chép lại tiến trình của việc trồng cây. Cô nhận ra rằng quả lấp lánh này có một hệ thống sinh học phức tạp, và nó cần một lượng năng lượng lớn để phát triển. Điều này đồng nghĩa với việc cô phải tiếp tục thu thập tinh hạch từ các zombie để cung cấp năng lượng cho quá trình trồng trọt.

 

Linh cũng phải đối mặt với những khách hàng không mong muốn. Có những kẻ đến với ý định xấu, muốn cướp loại quả quý giá hoặc phá hoại nhà hàng của cô. Tuy nhiên, hệ thống phòng thủ của nhà hàng luôn sẵn sàng trừng phạt những kẻ gian dối. Một số kẻ sau khi bị đẩy ra khỏi nhà hàng đã trở thành bài học cho những kẻ khác, khiến ai cũng phải dè chừng trước khi có ý định xấu.

 

---

 

Cuộc sống của Linh và Minh dần ổn định hơn. Họ đã có một hệ thống vận hành hiệu quả, và nhà hàng ngày càng phát triển. Những loại cây mà Linh trồng bắt đầu đơm hoa kết trái, mang lại nguồn tài nguyên quý giá không chỉ cho nhà hàng mà còn cho chính cuộc sống của họ.

 

Tuy nhiên, Linh biết rằng thử thách vẫn còn ở phía trước. Khu rừng vẫn là một nơi nguy hiểm, và những sinh vật kỳ lạ vẫn đang rình rập. Nhưng với sự kiên cường và quyết tâm của mình, Linh tin rằng cô sẽ vượt qua tất cả, biến nhà hàng thành một nơi mà mọi người có thể tìm về, không chỉ để tồn tại mà còn để sống một cuộc sống bình yên giữa thế giới hỗn loạn.

 

"Chúng ta đã đi được một đoạn đường dài," Linh nói với Minh vào một buổi tối nọ, khi cả hai ngồi ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh từ những quả cây mà họ trồng được. "Nhưng hành trình này vẫn còn rất xa."

 

Minh gật đầu, mắt hướng về phía bầu trời đêm. "Anh tin rằng với em, mọi chuyện đều có thể."

 

Linh mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. Và cô biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, cô sẽ không bao giờ từ bỏ. Nhà hàng của cô sẽ trở thành biểu tượng của hy vọng, của sức mạnh và sự đoàn kết giữa những con người còn sống sót trong thời kỳ mạt thế này.

Ngày hôm sau, Linh thức dậy sớm hơn thường lệ. Trước khi mặt trời kịp ló dạng, cô đã đứng bên mảnh đất nhỏ phía sau nhà hàng, kiểm tra quá trình phát triển của những cây lấp lánh. Trong bóng tối mờ nhạt, từng chiếc lá của những cây này phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, tỏa ra vẻ kỳ diệu giữa khu vườn nhỏ. Chỉ mới vài ngày trôi qua, nhưng sự sinh trưởng của chúng đã khiến Linh kinh ngạc.

 

Quả thực, cây lấp lánh không giống như bất kỳ loại cây nào khác mà cô từng trồng. Cách chúng hấp thụ năng lượng, tốc độ phát triển nhanh chóng, và nhất là khả năng tạo ra loại quả có sức mạnh siêu nhiên, đều nằm ngoài mọi kiến thức canh tác mà Linh từng biết. Cô cảm thấy mình như đang dấn thân vào một cuộc hành trình mới mẻ và đầy thử thách.

 

Trong khi chăm sóc cây, tâm trí cô không ngừng suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những ngày gần đây, nhà hàng bắt đầu thu hút sự chú ý của nhiều người, cả người tốt lẫn kẻ xấu. Cô nhận ra rằng, việc sở hữu một loại tài nguyên quý giá đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu của nhiều kẻ tham lam. Linh cần tìm ra cách bảo vệ không chỉ nhà hàng, mà còn cả mảnh đất và những cây trồng quý giá của mình.

 

---

 

Minh bước vào sân vườn khi trời đã sáng hẳn. Anh nhìn Linh chăm chú, đôi mắt chứa đựng sự lo lắng. "Em đã dậy sớm thế này rồi à? Đêm qua anh thấy em ngủ không ngon."

 

Linh mỉm cười, lau mồ hôi trên trán. "Không sao đâu. Em chỉ muốn kiểm tra mấy cây này. Chúng phát triển rất tốt, nhưng em lo rằng chúng cần nhiều năng lượng hơn để sinh trưởng."

 

Minh ngồi xuống cạnh Linh, tay đặt nhẹ lên vai cô. "Chúng ta sẽ tìm cách. Nhưng đừng quên giữ sức khỏe. Em đã làm rất nhiều rồi."

 

Linh khẽ thở dài. Cô biết Minh lo lắng cho mình, nhưng trách nhiệm bảo vệ nhà hàng và mọi thứ xung quanh khiến cô không thể ngừng lại. "Em hiểu mà. Nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian. Càng sớm thu hoạch quả, chúng ta càng có thêm nguồn lực để phát triển."

 

Minh gật đầu, anh cũng không thể phủ nhận tầm quan trọng của việc này. Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn có cảm giác bất an. "Chúng ta sẽ cần phải tăng cường hệ thống bảo vệ. Anh nghĩ rằng những kẻ xấu đã biết về loại quả này. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn."

 

Linh suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy. "Anh nói đúng. Em sẽ kiểm tra lại hệ thống an ninh của nhà hàng. Chúng ta không thể để bất kỳ ai đột nhập vào đây."

 

---

 

Trong suốt cả ngày hôm đó, Linh và Minh dành thời gian kiểm tra toàn bộ nhà hàng và khu vực xung quanh. Hệ thống bảo vệ hiện tại hoạt động tốt, nhưng Linh biết rằng nó cần được nâng cấp để đối phó với những mối nguy lớn hơn. Minh bắt đầu lên kế hoạch tìm thêm nguồn tinh hạch từ những con zombie mạnh hơn để tăng cường phòng thủ.

 

Mọi thứ dường như đang dần vào guồng quay, nhưng Linh không hề lường trước được rằng một sự kiện lớn đang dần đến gần.

 

Buổi tối hôm đó, khi nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, một nhóm khách lạ mặt xuất hiện. Họ mang theo những vũ khí kỳ lạ, ánh mắt sắc bén, đầy vẻ kiêu ngạo. Một trong số họ bước lên trước, nở một nụ cười giả tạo, nói với Linh:

 

"Chúng tôi nghe đồn về loại quả đặc biệt mà cô trồng ở đây. Đáng kinh ngạc thật. Nhưng cô có biết rằng, ở thế giới này, không phải ai cũng có quyền sở hữu những thứ quý giá như vậy."

 

Linh nhìn họ, lòng đầy cảnh giác. "Nhà hàng của tôi là nơi hòa bình. Nếu các anh muốn ăn uống, tôi sẽ phục vụ. Nhưng nếu các anh có ý đồ khác, tôi e rằng các anh sẽ không được chào đón."

 

Gã đàn ông cười lớn, giọng nói đầy mỉa mai. "Hòa bình ư? Cô nghĩ rằng trong thời kỳ này còn có thứ gọi là hòa bình sao? Để tôi nói thẳng, chúng tôi đến đây để lấy thứ mà chúng tôi muốn. Nếu cô ngoan ngoãn giao nộp, chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô. Còn nếu không..." Hắn rút vũ khí ra, lưỡi d.a.o lấp lánh dưới ánh sáng của đèn nhà hàng. "Chúng tôi sẽ tự lấy."

 

Linh cảm thấy cơ thể căng thẳng, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh. "Tôi khuyên các anh nên rời đi trước khi mọi chuyện đi quá xa."

 

Một gã khác trong nhóm bước lên, vẻ mặt giận dữ. "Mày nghĩ mày là ai? Một con bé chủ nhà hàng yếu đuối mà dám ra lệnh cho chúng tao sao?"

 

Nhưng ngay khi hắn vừa bước qua cánh cửa nhà hàng, hệ thống bảo vệ tự động lập tức được kích hoạt. Một luồng ánh sáng đỏ chói lóa xuất hiện, quấn chặt lấy cơ thể gã, khiến hắn bị đẩy văng ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.

 

Cả nhóm người đứng sững lại, ngỡ ngàng trước sức mạnh của hệ thống bảo vệ. Linh bước lên, ánh mắt kiên định. "Nhà hàng của tôi có quy tắc. Nếu các anh vi phạm, hệ thống sẽ không nương tay."

 

Gã đàn ông cầm đầu nghiến răng, nhưng hắn biết rõ rằng không thể đối đầu với một hệ thống bảo vệ mạnh mẽ như vậy. Sau một hồi suy nghĩ, hắn lùi lại, gầm gừ. "Chuyện này chưa xong đâu. Cô sẽ phải trả giá cho việc này."

MEOW

 

Cả nhóm rút lui, biến mất trong màn đêm. Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô biết rằng họ sẽ quay lại. Những kẻ đó không dễ dàng từ bỏ mục tiêu.

 

---

 

Sau khi mọi thứ đã yên ổn trở lại, Minh đến bên Linh, ánh mắt lo lắng. "Anh không nghĩ rằng bọn chúng sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này. Chúng sẽ quay lại với lực lượng lớn hơn."

 

Linh gật đầu, cô hiểu điều đó rõ hơn ai hết. "Chúng ta cần phải chuẩn bị tốt hơn. Anh hãy liên lạc với một vài người bạn của chúng ta, những người mà chúng ta có thể tin tưởng. Chúng ta sẽ cần thêm sự hỗ trợ."

 

Minh đồng ý, bắt đầu lên kế hoạch chi tiết. Trong khi đó, Linh quay trở lại khu vườn, đứng lặng lẽ ngắm nhìn những cây trồng phát sáng trong bóng tối. Cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu của những thử thách lớn hơn, nhưng cô cũng biết rằng mình không thể từ bỏ.

 

Bất chấp những mối nguy hiểm, Linh vẫn tin rằng nhà hàng của mình sẽ trở thành nơi mà mọi người có thể tìm về, một nơi mang lại hy vọng và sự an toàn giữa thế giới hỗn loạn này. Và dù có phải đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, cô sẽ không bao giờ cho phép chúng cướp đi ước mơ của mình.

 

Loading...