Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyệt Lạc Phiêu Vân - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-09-20 10:09:57
Lượt xem: 354

14

 

Sau khi Phù Thiệu tỉnh lại, dường như hắn không nhớ gì về những gì đã xảy ra.

 

Điều này khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Nếu không, ta thật chẳng biết làm sao để đối diện với hắn.

 

Nụ hôn đêm qua thật kỳ lạ.

 

Dù nó xảy ra khi hắn mất đi ý thức, nhưng vẫn quá đỗi vượt giới hạn.

 

"Chỗ này sao thế?"

 

Hắn chỉ vào vết m.á.u đã khô trên môi ta.

 

"Hôm qua ăn uống bất cẩn… ta tự cắn phải…"

 

"Thật sao?"

 

Hắn cúi mắt, ngón tay khẽ đưa đến gần, dừng lại khi chỉ còn chạm đến.

 

Khoảng cách rất gần, khiến ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của hắn.

 

Ta giật mình, đang định lùi lại.

 

Phù Thiệu bỗng cười khẽ.

 

"Tỷ lúc nào ăn cũng vội vàng như vậy."

 

Ngước lên, hắn đã trở lại dáng vẻ dịu dàng quen thuộc.

 

Phù Thiệu nhìn ta, đôi mắt trong veo, tựa như trước giờ vẫn vậy.

 

Hắn không nhớ gì, thế là tốt nhất.

 

Năm tháng dần trôi, Phù Thiệu đã không còn là đệ đệ từng kéo tay áo ta khóc lóc mách rằng A Ngưu đẩy hắn xuống nước nữa.

 

Hắn đã trưởng thành.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Xuất sắc, ưu tú, khiêm nhường, tựa như thần tiên.

 

*

 

Từ trước khi Phù Thiệu đỗ cử nhân, đã có không ít gia đình đến cầu thân.

 

Sau khi đỗ cử nhân, những lời cầu thân ấy càng thêm dồn dập.

 

Nhưng tất cả đều bị sự thờ ơ của Phù Thiệu dập tắt.

 

Phù Thiệu vốn không phải là người bình thường, hắn là con cá chép sớm muộn cũng vượt long môn mà hóa rồng.

 

Lộc trấn quá nhỏ, nhỏ đến mức không đủ chỗ cho chí lớn và tương lai của hắn.

 

Sau này khi vào kinh thành, ắt hẳn sẽ có duyên lành hơn chờ đón hắn.

 

Chuyện đêm qua, hãy để nó chôn sâu trong lòng ta thôi.

 

15

 

Sau khi cha trở về từ trấn Phục Linh, ngày tháng lại trở về như cũ.

 

Thu qua đông tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguyet-lac-phieu-van/phan-8.html.]

 

Năm nay tuyết rơi muộn, phải đến đêm giao thừa, khi ta và cha cùng gói bánh chẻo, bông tuyết đầu tiên mới rơi xuống.

 

Cha vui vẻ nói, tuyết lành báo mùa màng bội thu, năm tới chắc chắn được mùa lớn.

 

Ta gật đầu "ừm" một tiếng, mỉm cười nhét đồng tiền đồng vào trong chiếc bánh chẻo.

 

Hy vọng Phù Thiệu sẽ ăn trúng, như vậy năm sau hắn sẽ thuận buồm xuôi gió!

 

Tết đến, đi chúc Tết là tục lệ xưa nay.

 

Nhà ta chuẩn bị đầy đủ đường đỏ, hạt dưa, đậu phộng, đều để dành cho những ngày này.

 

Sáng sớm, A Ngưu đã tới, cha và Phù Thiệu sang nhà Lý tiên sinh, ta khóa cửa viện, rồi tung tăng cùng A Ngưu đến thăm dì Cố. Khi đi ra, túi áo ta đã đầy kẹo bánh.

 

Ta đập đập túi áo đầy chiến lợi phẩm, rồi quay sang A Ngưu nói: "Đi thôi, sang nhà kế tiếp nào!"

 

"Khoan đã."

 

A Ngưu xoa xoa hạt đậu phộng trong tay, thổi nhẹ, vỏ đậu phộng liệng nhẹ dưới ánh nắng.

 

"A Nhan."

 

Hắn đưa cho ta một nắm đậu phộng trắng ngần, ta tiện tay bốc lấy một hạt, cho vào miệng, mắt bừng sáng: “Thơm quá! Ngon hơn cả chỗ ta mua ở Nhất Phẩm Các! Huynh mua ở đâu vậy?"

 

"He he, mẹ ta rang đấy."

 

Trong con ngõ nhỏ buổi sáng sớm, ta và A Ngưu ngồi xổm, vừa tắm nắng, vừa chia nhau đậu phộng.

 

Thời gian tĩnh lặng, năm tháng êm đềm.

 

Khi ta cười đùa với A Ngưu, bảo rằng lát nữa đến nhà Tiểu Hoa, chí ít cũng phải uống hai bát nước đường đỏ, ăn bốn cái bánh vừng, thì Chu Thư Lạc bỗng xuất hiện.

 

"Chúc cô nương."

 

Hắn đứng trên cao nhìn xuống ta và A Ngưu, ánh mắt dừng lại trên tay ta đang bóc đậu phộng, nhíu mày.

 

"Công tử đang làm gì vậy?"

 

"Ăn đậu phộng."

 

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

 

Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng sao? Hắn đọc sách nhiều đến lú lẫn rồi ư?

 

Ta định lườm hắn, nhưng ngày Tết, gặp người phải cười, lời nói cũng phải vui vẻ chúc tốt lành.

 

Như vậy cả năm mới được thuận lợi.

 

Vì thế khi A Ngưu lịch sự hỏi: "Huynh có muốn ăn cùng không?" thì ta cũng cười tươi tắn hưởng ứng: "Đã đến đây rồi, thì ăn một chút đi."

 

Chu Thư Lạc im lặng một lúc, rồi vén áo bào ngồi xổm xuống, gật đầu với A Ngưu và ta.

 

"Cảm ơn."

 

Hắn mặt không đổi sắc, nhón lấy một hạt đậu phộng, ăn vào.

 

"…"

 

Ta và A Ngưu trao nhau ánh mắt đầy ngạc nhiên.

 

Không phải chứ.

 

Chúng ta chỉ tiện miệng hỏi, hắn lại thật sự ăn cùng sao?!

Loading...