Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyệt Lạc Phiêu Vân - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-20 10:07:51
Lượt xem: 476

01

 

Nhà họ Phù vốn là đại hộ gia đình ở trấn Phục Linh.

 

Đáng tiếc thay, họ lại đắc tội với quý nhân, gia chủ bị đẩy vào ngục lớn, cả gia sản cũng vì đó mà tan tác.

 

Quan phủ thu hết tài sản của nhà họ Phù, phu nhân chủ mẫu dẫn theo tiểu thiếu gia bỏ đi biệt tích.

 

Cha ta vốn là người làm công lâu năm của nhà họ Phù, đã từng chịu ơn của gia chủ, nghe tin ấy mà chẳng thể ngồi yên, bèn khởi hành tới trấn Phục Linh.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ông tìm kiếm suốt ba ngày.

 

Cuối cùng, trong một đêm mưa tầm tã, ông mang tiểu thiếu gia về nhà.

 

Bên ngoài, ông chỉ nói đó là đứa trẻ của họ hàng, gia đình bị lũ lớn cuốn trôi, chỉ còn sống sót một đứa nhỏ.

 

Phù Thiệu lúc ấy sáu tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi, thế là ta nghiễm nhiên trở thành tỷ tỷ của đệ.

 

Đệ trắng trẻo mềm mại, trông như chiếc bánh bao trắng vừa mới ra lò, ta vừa gặp đã thích ngay.

 

Ta nắm lấy tay đệ, ngọt ngào gọi: "Đệ đệ, đệ đệ."

 

Từ đó, ta gần như ngày ngày đều ở bên Phù Thiệu.

 

Đệ thật ngoan, luôn gọi ta là "A Nhan tỷ tỷ", còn đọc Tam Tự Kinh cho ta nghe.

 

Chỉ là tính cách đệ quá trầm lặng.

 

Ta không muốn đệ trở thành một người u ám như Tôn lão sư bên cạnh, sống không chút sinh khí.

 

Thế nên ta thường dẫn Phù Thiệu đi khắp thôn chơi, còn giới thiệu nhiều bạn nhỏ cho đệ.

 

"Đây là A Ngưu, Nhị Nha, Tiểu Hoa, Hổ Tử, Thiết Trụ…"

 

Phù Thiệu rụt rè nấp sau lưng ta, lễ phép chào từng người một.

 

Nhị Nha và Tiểu Hoa đều như tan chảy trước sự đáng yêu của đệ.

 

Các nàng đều ghen tỵ với ta vì có một đệ đệ dễ thương như thế.

 

Đệ đệ tuy ngoan, nhưng lại quá đỗi bám ta.

 

Chẳng hạn như, khi ta đi tìm Tiểu Hoa thêu khăn tay, đệ cũng nhất quyết đi theo.

 

Đệ là nam nhi, theo bọn ta thêu thùa, chẳng phải sẽ trở thành nữ nhi sao?

 

Ta nghiêm mặt từ chối, bảo đệ hãy theo Hổ Tử và Thiết Trụ ra sông bắt tôm.

 

Phù Thiệu mắt đỏ hoe nhìn ta: "A Nhan tỷ tỷ, hôm qua tỷ đã bỏ đệ ở nhà, một mình lên núi hái quả với bọn A Ngưu, tỷ nói đệ còn nhỏ, không đi nổi đường núi, bắt đệ ở nhà đợi. Đệ đã chờ suốt cả buổi chiều, vậy mà tỷ về liền lăn ra ngủ mất!"

 

"Hôm nay đệ dậy sớm, định tìm tỷ chơi, thế mà tỷ lại định bỏ đi."

 

Đệ vừa nói vừa khóc, ta liền dỗ dành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguyet-lac-phieu-van/phan-1.html.]

 

Không ngờ đệ tuy nhỏ, nhưng tính khí lại không nhỏ chút nào.

 

Ta dỗ mãi, đệ mới thôi khóc.

 

Vừa thở phào nhẹ nhõm, thì A Ngưu leo lên tường viện, cười toe nói với ta: "A Nhan, cái bẫy chúng ta đặt trên núi hôm trước đã bắt được một con thỏ rồi! Nhanh lên, đi bắt thỏ nào!"

 

Mắt ta sáng lên, nửa câu "được" vừa thốt ra.

 

Phù Thiệu lại khóc.

 

02

 

Năm Phù Thiệu mười hai tuổi, đệ thi đỗ đồng sinh, còn được thư viện lớn nhất trấn mời vào học.

 

Thế là cả nhà ta đều phải chuyển tới lộ trấn.

 

Trước khi đi, các bạn nhỏ đều đến tiễn ta.

 

Tiểu Hoa và Nhị Nha cùng nhau thêu cho ta một chiếc túi sưởi tay.

 

"Trời lạnh rồi... hu hu... A Nhan, sao tỷ phải đi xa như thế chứ? Sau này ta biết tìm ai thêu khăn tay nữa?" Tiểu Hoa vừa nói vừa khóc nức nở, Nhị Nha cũng đỏ hoe mắt.

 

Thiết Trụ tặng cho ta chiếc ná nhỏ mà ta đã mơ ước bấy lâu.

 

Hổ Tử dúi vào tay ta một khúc thịt lợn muối.

 

"Để... để ăn dọc đường."

 

A Ngưu lặng lẽ từ đầu đến cuối, đợi mọi người tạm biệt xong, mới tiến tới, lấy ra chuỗi hạt bồ đề trong túi, đích thân đeo cho ta.

 

Lời hắn nói cũng khác với bọn trẻ khác: "A Nhan, ta sẽ đến tìm nàng."

 

Hổ Tử nghe vậy, mắt trợn to: "A Ngưu ca, nhà huynh cũng chuyển lên trấn sao? Sao ta chưa nghe huynh nói?"

 

"..."

 

"Đồ ngốc, A Ngưu ca đâu có ý đó!"

 

"Ý gì chứ?"

 

"Ai ya, chuyện đó không liên quan đến ngươi, lo mà hỏi lắm thế làm gì?"

 

"A Ngưu ca là đại ca của ta, huynh ấy mà đi rồi, ai sẽ dẫn ta ra sông câu cá bắt tôm chứ?!"

 

Bầu không khí thoáng chút nặng nề lúc tạm biệt bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ Hổ Tử ngây ngô.

 

"Nhan tỷ tỷ, chúng ta phải đi thôi."

 

Phía sau vang lên tiếng nhắc nhở, trong đó phảng phất sự thanh lãnh của thiếu niên.

 

"Được rồi!"

 

Ta chào tạm biệt từng người bạn nhỏ, bước lên xe ngựa hướng về lộ trấn.

Loading...