Nguyền - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:42:48
Lượt xem: 473

6.

Lão Đại vội vã trở về ký túc xá gặp tôi.

Vừa về đến nơi đã hỏi: "Mày đã gọi cho lão Tứ chưa?"

Tôi gật đầu, vừa rồi tôi đã thử gọi cho lão Tứ một lần, nhưng điện thoại lại báo đối phương đang bận.

"Lão Tứ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."

Đang lúc tôi đang lo lắng thì điện thoại chợt nhận được tin nhắn của lão Tứ.

【Lão Tam, người đàn ông đó, đang đi tìm tao.】

Tôi nhanh chóng trả lời: 【Người đàn ông nào? Là kẻ mù kia phải không?】

【Không phải, là con quỷ lời nguyền. Từ lúc sáng, tao đã bắt đầu nhìn thấy nó rồi. Dường như nó đang đến gần tao hơn!】 Giọng nói của lão Tứ đầy sợ hãi.

【Mày đang ở chỗ nào?】

【Phía tây trường học, chỗ công trường xây dựng bị bỏ hoang.】

【Mày chạy đến nơi đó làm gì?】

【Tại con quỷ nguyền, là nó dụ dỗ tao, nó muốn tao t.ự t.ử ở đó, giống như lão Nhị vậy.】

【Làm… làm sao lại nhanh thế.】

【Bởi vì tao đã biết, người đặt lời nguyền là ai rồi.】

【Không phải lão Đại đã nói trong nhóm rồi à? Tất cả là do người mù chúng ta gặp vào ban ngày.】

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Tôi gửi tin nhắn nhưng lão Tứ không trả lời nữa.

Tôi giơ điện thoại hỏi lão Đại: “Chúng ta có nên đi tìm Lão Tứ không?”

“Không thể kệ nó như vậy được, trước tiên phải đi kiếm cái gì để phòng thân đã.”

Lão Đại gật đầu, nói xong thì đi lục ngăn kéo, lấy ra một con d.a.o bỏ túi.

Giữa đêm, chúng tôi đi ra khỏi ký túc xá và chạy về phía công trường bỏ hoang.

Không có ai ở đó.

Một tòa nhà đổ nát đứng lẻ loi trong bóng tối.

Chúng tôi không biết liệu lão Tứ có ở trong đó hay không.

Cánh cửa chính của tòa nhà đã bị các công nhân khóa lại nhưng hiện tại không rõ đã bị ai phá khóa.

Chúng tôi đẩy cửa chính đi vào, mò mẫm leo lên từng bậc cầu thang trong bóng tối, lên đến tầng 7 tầng 8 thì chuông điện thoại của tôi vang lên.

Lão Tứ gọi đến.

"Lão Tứ, mày ở đâu?"

"Tao đang ở trên nóc tòa nhà. Tao toang thật rồi. Người đàn ông đó tìm thấy tao rồi."

“Đợi đó, bọn tao đến cứu mày.”

Nhưng phía bên kia cuộc gọi, chỉ còn tiếng khóc của lão Tứ.

“Lão Tứ, mày đang ở chỗ đéo nào vậy?” Tôi hét vào điện thoại.

Lão Đại cũng có vẻ lo lắng.

Giọng nói nghẹn ngào của lão Tứ lại vang lên từ ống nghe:

"Lão Tam, tao không còn nhiều thời gian nữa, mày nghe cho kỹ này, buổi chiều tao đã đi rất nhiều nơi, cuối cùng cũng phát hiện ra một chuyện."

"Lời nguyền mà bọn mình bị hạ chú là lời nguyền máu. Người thi triển phải dùng kim bạc đ.â.m vào ngón tay của mình, lấy m.á.u viết chú nguyền mới có thể triệu hồi con quỷ nguyền.”

"Muốn giải lời nguyền thì người hạ lời nguyền phải ch.ết trước đã."

Tôi nói vào điện thoại: “Nếu vậy thì chúng ta đi tìm người mù gặp ban sáng là được.”

"Mày không thấy hôm nay lão Đại bình tĩnh quá mức sao?"

"Nhớ không? Hai ngày trước, ngón tay phải lão Đại bị thương phải dán băng cá nhân."

"Người gieo rắc nguyền rủa, chính là lão Đại!"

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía lão Đại,

Không biết từ lúc nào, lão Đại đã rút con d.a.o bỏ túi ra, cầm trên tay.

Và ngón trỏ tay phải của anh ta, thực sự có một cái băng dán cá nhân.

7.

“Lão Tứ đang nói cái gì vậy?”

Lão đại nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của lão Đại, cẩn thận nhấc điện thoại lên áp tai vào ống nghe: “Lão Tứ, mày còn ở đó không?”

Chỉ có tiếng khóc của lão Tứ phát ra từ tai nghe.

"Lão Tứ..."

"Tìm được mày rồi………"

Đột nhiên, từ tai nghe truyền đến bốn chữ rõ ràng, nhưng giọng nói đó hoàn toàn không phải của lão Tứ.

Tôi sợ đến mức bỏ điện thoại xuống.

“Tình hình của lão Tứ sao rồi?”

Ánh mắt của Lão Đại lúc này trở nên đặc biệt sắc bén.

Nhìn vào biểu cảm của lão Đại, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Đêm qua, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy con quỷ lời nguyền trong tình trạng tắt đèn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguyen/chuong-3.html.]

Thực ra, chúng tôi không biết nó trông như thế nào.

Chỉ có thể biết được rằng dáng người của con quỷ đấy cao gầy, cái đầu nghiêng một phía.

Nhưng trong bức tranh mà lão Đại vừa cho chúng tôi xem, tại sao hình dáng của con quỷ lại được vẽ rõ ràng như vậy?

“Lão Đại, bức tranh mà mày cho bọn tao xem tối qua, thực ra là do mày tự vẽ đúng không?”

"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

“Bởi vì tao nhớ ra, khi mày mới đến ký túc xá, đã giới thiệu rằng một trong những sở thích của mày là vẽ tranh.”

“Nếu bản thân có thể tự vẽ được thì tại sao mày phải giả vờ nhờ bạn bè vẽ?”

"Đó... đó là bởi vì tao vẽ không đẹp." Lão Đại ngập ngừng nói.

“Cũng có thể là vì mày cố ý liên kết hình dáng của con quỷ nguyền với người mù chúng ta gặp vào ban ngày.”

"Mày đang nói vớ vẩn cái gì thế..." Lão Đại nói.

"Lão Đại, ngón trỏ tay phải của mày bị sao vậy?"

"Tao vô tình bị cắt trúng mấy ngày trước."

“Là vô tình bị cắt, hay là cố ý bị đ.â.m bằng kim?”

"Lão Tam, mày nghĩ tao đang cố gắng lừa mày à? Lão Tứ đã nói gì với mày? Việc quan trọng bây giờ không phải là nhanh chóng tìm được lão Tứ sao? Nó ở đâu?"

"Lão Tứ..."

Tôi đang định nói thì chợt nhìn thấy một bóng người rơi thẳng từ trên cao xuống, bên ngoài cửa sổ phía sau lưng lão Đại.

Sau đó có tiếng đập mạnh trên mặt đất.

Tôi và lão Đại vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn xuống.

Dưới ánh trăng, chúng tôi nhìn thấy lão Tứ nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, mặt hướng lên trời.

Gã đã chế.t.

Lão Tứ đã c.hết.

Lão Tứ thật sự đã nhảy lầu t.ự s.át.

Vậy tiếp theo sẽ đến lượt ai?

Có phải tôi không?

Đúng lúc này, chuông điện thoại của tôi reo lên.

Mà trên màn hình hiển thị số điện thoại của lão Tứ.

Tôi run rẩy nhấc điện thoại lên, bấm trả lời.

Một giọng nói khô khốc và yếu ớt phát ra từ đầu bên kia của ống nghe:

8.

“Tiếp theo là đến lượt mày.”

Tôi đặt điện thoại xuống, mặt đã xám như tro tàn.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào,

Một nửa khuôn mặt của lão Đại hiện ra dưới ánh trăng, một nửa chìm trong bóng tối.

Làm cho tôi có cảm giác xa lạ chưa từng có.

“Lão Tam, mày không tin tao à? Thế thì mày qua đây, tao xé băng cá nhân xuống, cho mày xem tay tao có vết kim đ.â.m không.” Lão Đại nói.

Anh ta vẫy tay về phía tôi, tôi lại liên tục lùi lại vài bước.

“Mày lấy d.a.o bỏ túi ra là vì cứu lão Tứ, hay là muốn g.i.ế.c tao để bịt miệng?”

"Dĩ nhiên là để cứu lão Tứ rồi."

"Cứu lão Tứ? Mày định dùng con d.a.o rọc giấy bé tí đấy để đánh nhau với quỷ nguyền à?"

"Cái này... trong lúc hoảng loạn, tao không nghĩ nhiều như vậy."

Lão Đại nói đến đây, thở dài một hơi rồi không nói nữa.

“Sao, mày không bịa được nữa phải không?” Tôi cười khổ.

"Haha..." Lão Đại cười gượng hai tiếng.

"Mau nói thật cho tao biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tôi hét lớn.

"Lão Tam, thật ra tao không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."

"Lần đầu mới biết tới lời nguyền máu, tao chỉ là tò mò, không ngờ rằng lão Nhị lại ch.ết thật."

"Có lẽ đã xảy ra vấn đề gì đó khi tao niệm chú. Sau khi gi.ết ch.ết lão Nhị, con quỷ mà tao triệu hồi lại không chịu buông tha cho lão Tứ và mày."

“Giống như người mù ban sáng đã nói, loại tà thuật này, nếu không sử dụng đúng cách sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”

"Nhưng mày biết không? Lão Nhị thực sự rất quá đáng."

“Mộng Đồng là cô gái mà tao theo đuổi. Tao thật sự rất thích cô ấy, nhưng lão Nhị thì sao? Chỉ mới chinh phục được chưa đến nửa năm, đã đá cô ấy đi, lại còn không ngừng khoe khoang trước mặt tao.”

"Mày cũng là đàn ông, chắc sẽ hiểu được tâm trạng của tao."

Nửa khuôn mặt của lão Đại bị ánh trăng chiếu sáng, hiện lên vẻ đau đớn.

“Vậy là mày thừa nhận rằng chính mày là người đã gieo lời nguyền…”

Lão Đại cười khổ một tiếng, sau đó giơ con d.a.o trong tay lên.

"Lão Tứ đã nói với mày rồi phải không? Muốn giải nguyền thì người hạ nguyền phải ch.ết."

"Cho nên mày nói đúng, tao mang theo d.a.o không phải là để phòng quỷ, mà là để phòng ngừa mày và lão Tứ nếu biết được sự thật sẽ ra tay trước."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...