Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Yêu Trên Trời Rơi Xuống - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:19:01
Lượt xem: 375

Ánh mắt Thẩm Từ An lộ ra vẻ sung sướng khó có thể che giấu, anh vỗ vỗ cửa xe.

“Lên xe.”

Tôi: "Đi đâu?”

Thẩm Từ An mở cửa xe: "Mời tôi ăn cơm.”

Đúng vậy, ba không nghe lầm, Thẩm Từ An nói là bảo tôi mời anh ấy ăn cơm.

Không, tôi là sinh viên đại học, tôi không có tiền!

Nhưng dù sao tôi cũng lên xe.

Không có biện pháp, đối với tôi đưa ra loại yêu cầu này chính là Thẩm Từ An.

Hơn nữa cũng không phải hoàn toàn không có tiền, còn có hai ngàn ba tôi cho tôi.

Tôi nắm chặt điện thoại di động.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Thẩm Từ An một bữa hẳn là không ăn được hai ngàn chứ?

Nhưng đến nơi tôi trợn tròn mắt.

Thẩm Từ An chọn nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố Giang Nguyên.

Cũng không phải bởi vì ăn ngon ra danh, mà là lấy quý thành danh.

Đến lúc đó cơm nước xong, nếu tôi không trả được tiền, sẽ không bắt tôi rửa chén chứ?

Trán tôi nhảy thình thịch, có chút khó xử nhìn Thẩm Từ An.

Tên Thẩm Từ An này cũng không thèm liếc tôi một cái, cất bước đi vào.

Tôi nghi ngờ anh ta cố ý.’

Lòng tôi hạ quyết, không phải chỉ rửa chén thôi sao, có gì ghê gớm, sau đó vẻ mặt thấy c/h/ế/t không sờn đi theo vào.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn con số chói mắt trên thực đơn mà run lẩy bẩy, đây thật sự là thứ tôi có thể ăn sao?

Tôi len lén liếc Thẩm Từ An một cái, vẻ mặt anh bình tĩnh, chuyên chú nhìn thực đơn, giống như một bức tranh.

Một giây kia, ta bỗng nhiên liền nghĩ thông suốt.

Chuyện gì đã xảy ra với việc cho đàn ông đẹp trai một ít tiền.

Thẩm Từ An chỉ cần muốn ăn, rửa chén đĩa tôi cũng làm được.

***

Giữa chừng, tôi đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Từ An nói lúc ở bãi đỗ xe.

Tôi hỏi anh: "Anh cố ý tới tìm tôi sao? Nhưng sao anh biết tôi ở trường này?”

Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ "cố ý", muốn xem phản ứng của Thẩm Từ An một chút.

Kết quả là người ta... không có phản ứng.

Anh thản nhiên mở miệng: "Đúng, mà cũng không đúng.”

Tôi: "?”

“Một thực tập sinh mới tới công ty là từ trường em. Em hình như rất nổi tiếng, cậu ta nghe được tên em bảo có biết em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-yeu-tren-troi-roi-xuong/chuong-8.html.]

“Mà tôi vừa vặn muốn tới trường các em giảng bài, thuận tiện đưa dép cho em.”

Thẩm Từ An nói xong giương mắt nhìn tôi một cái.

Tôi lạc đề nghĩ rằng, về nhà nhất định phải mang dép lê.

Đây cũng không phải là dép lê bình thường, đây chính là dép lào lâu đời của tôi.

Tôi thu hồi suy nghĩ, làm bộ có chút ngượng ngùng nói.

“Bình thường tôi cũng có chút tiếng tăm thôi vì tôi có tham gia biểu diễn ở trường vài lần, có thể vì thế nên người ta nhớ tên.”

"Nhưng... tại sao anh ta lại nghe thấy tên tôi ở văn phòng luật sư của anh?"

Tôi bối rối không hiểu.

Nghe được câu hỏi của tôi, vẻ mặt Thẩm Từ An cứng đờ một lúc rồi bình thường lại: "Nhờ phúc của bạn học Khương Niệm, đêm đó sau khi em chạy trốn khỏi sân thượng, tôi may mắn trở thành đối tượng trêu chọc của toàn bộ công ty luật. Bọn họ gặp tôi liền nói tôi bị một cô gái tên Khương Niệm cưỡng hôn. Điều này tại sao nghe giống như em là một cô gái cặn bã làm ô uế một người đàn ông tốt của gia đình vậy?”

Tôi cười gượng hai tiếng, quyết đoán vùi đầu xuống.

Nhìn cái mồm tôi tệ quá, lẽ ra tôi không nên hỏi thêm câu nào nữa.

Ánh mắt Thẩm Từ An đang lơ lửng trên đầu tôi, ăn xong tôi mới dám ngẩng đầu lên.

15.

Đến cuối cùng, cảnh tượng lúc tôi tính tiền vì không đủ tiền nên bị bắt đi rửa chén đĩa cũng không xảy ra.

Trên đường Thẩm Từ An đứng dậy đi toilet đã lặng lẽ đi tính tiền.

Về phần anh nói muốn tôi mời anh ăn cơm. Tôi hợp lý hoài nghi đây là thú vui xấu xa của luật sư Thẩm.

Hại tôi lo lắng cả buổi như vậy.

Sau khi cơm nước xong, Thẩm Từ An đưa tôi về trường học.

Trước khi xuống xe tôi lề mề rất lâu hỏi Thẩm Từ An một vấn đề từ lúc ăn cơm đã quanh quẩn trong lòng tôi.

"Cái kia... nếu lúc ấy tôi nói có thể, anh thật sự sẽ hôn vị huynh đài kia sao?"

Thẩm Từ An sửng sốt, khuôn mặt luôn luôn không có biến hóa cảm xúc quá lớn giờ phút này trở nên vi diệu.

OK, không cần trả lời, tôi đã biết câu trả lời rồi.

“Luật sư Thẩm, tạm biệt.”

Vội vàng nói xong, tôi hoảng loạn mở cửa xe, chạy thật nhanh, sợ Thẩm Từ An giống như trong mộng thật sự cầm đao đuổi g/i/ế/t tôi.

Tôi chạy thẳng về ký túc xá.

Mới vừa mở cửa đã thấy Lâm Gia không biết từ đâu lấy ra một cái túi đựng chuyển phát nhanh.

Cô ấy nhìn thấy tôi vẻ mặt khiếp sợ: "Khương Niệm, sao cậu lại chạy về, tớ đang chuẩn bị đi nhặt x/á/c cho cậu đây.”

Tôi: ...

Lại không nói gì ngưng nghẹn.

Trưởng ký túc xá vén rèm cửa sổ lên, xoa xoa cánh tay: "Tôi đi đây, sao nghe đáng sợ thế?”

"Cậu lại phạm một t/ộ/i á/c mới à?"

Tôi: "...”

Loading...