Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI YÊU CÓ NHU CẦU CAO - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2024-08-18 02:49:18
Lượt xem: 2,956

12

[Thấy chưa, gã cặn bã và cô ả hèn hạ đã công khai rồi, chắc chắn là Lục Hằng không chịu thua khi bị cậu đá, nên mới quay lại với ả đó.]

Tôi mím môi cười.

Tiêu Dã vỗ nhẹ tôi: "Em cười gì vậy?"

Tôi đưa điện thoại cho anh ấy.

"Dù sao thì, Tống Nhiễm cũng đạt được điều mình muốn."

"Em và Lục Hằng yêu nhau một năm, anh ta chưa bao giờ đăng về em, cũng không cho em đăng gì lên mạng xã hội."

Tôi nghịch ngón tay: "Anh ta bảo như thế thật trẻ con."

Tiêu Dã trả lại điện thoại cho tôi.

"Thật sự rất trẻ con."

Tôi hơi thất vọng.

Tiêu Dã đột nhiên cúi xuống, chạm vào môi tôi.

Chụp Chụp.

Anh ấy chụp ảnh khi chúng tôi hôn nhau, rồi loay hoay trên điện thoại một lúc lâu.

Tôi vòng tay qua cổ anh ấy.

Anh không cho tôi nhìn.

"Muốn xem không? Thêm anh vào WeChat rồi anh gửi cho em."

Lúc đó tôi mới nhận ra, dù đã đến mức này rồi, chúng tôi vẫn chưa thêm WeChat của nhau.

Tôi đặt anh ấy lên đầu danh sách liên lạc.

Anh ấy gửi cho tôi bức ảnh, sau đó là một chuỗi số.

Tôi nhìn anh với vẻ thắc mắc.

"Mật mã cửa." Anh ấy nói một cách nhẹ nhàng.

Tôi không giấu được niềm vui trong lòng, lập tức vào trang cá nhân của anh ấy.

Bất ngờ phát hiện, anh ấy vừa đăng một bài với chín bức ảnh.

Trong ánh sáng ấm áp, anh ấy cúi xuống hôn tôi, hàng mi như lông quạ, khiến lòng người xao xuyến.

Với dòng trạng thái đơn giản nhất.

Ba chữ.

Anh yêu em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-yeu-co-nhu-cau-cao/chuong-12.html.]

Tôi ngồi bật dậy.

"Tiêu Dã, chẳng phải anh nói điều đó rất trẻ con sao? Tại sao lại đăng lên?"

Anh ấy tỏ vẻ coi thường.

"Trẻ con thì sao?"

Tay anh ấy lướt xuống eo tôi.

"Nguyễn Nặc, em có muốn cùng anh trẻ con không?"

"Nếu em không thích những bức ảnh này, muốn chụp lại cái khác, anh cũng có thể hợp tác..."

Hạnh phúc của Tống Nhiễm chỉ kéo dài được hai ngày.

Thứ hai, khi lên lớp, cô ta đã bị cảnh sát đưa đi.

Ngày hôm đó, Tiêu Dã đã thả hai gã đã hắt cà phê lên người tôi, nhưng đã thuê người theo dõi họ.

Chỉ trong hai ngày cuối tuần, anh ấy phát hiện ra rằng hai người đó do Tống Nhiễm thuê.

Tiêu Dã đã báo cảnh sát.

Vụ việc trở nên ầm ĩ.

Cuối cùng, nhà trường đã triệu tập phụ huynh hai bên đến.

Ngày hôm đó, dì của tôi mặc bộ váy sang trọng bước vào phòng họp, ném chiếc túi bạch kim lên bàn và lo lắng nắm lấy tay tôi.

"Nặc Nặc, có chuyện gì vậy? Sao bị bắt nạt mà không nói với dì?"

"Cháu có bị thương không? Dì đã bảo cháu ở lại Thượng Hải học đại học, mà cháu không nghe, lại chạy đến nơi xa xôi này, dì không thể chăm sóc cháu được..."

Dì cứ lải nhải không ngừng.

Tôi chỉ còn cách dỗ dành dì.

"Cháu không sao, thật sự không sao mà."

Mắt dì đỏ hoe.

"Nặc Nặc, nếu cháu mà xảy ra chuyện gì, dì cũng không sống nổi..."

 

Sau đó, dì quay người về phía hiệu trưởng.

"Cháu gái nhà chúng tôi vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, tôi còn không nỡ nói nặng lời với nó... Tôi không đồng ý hòa giải!"

"Phòng thí nghiệm mới xây của các người, 50% thiết bị thí nghiệm là do nhà chúng tôi tài trợ, sao lại có chuyện vừa nhận tiền vừa để người khác bắt nạt chúng tôi?"

Hiệu trưởng sững sờ không nói nên lời: "..."

 

Loading...