Người Vớt Xác - Chương 7: Quy Tắc (3)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:49:14
Lượt xem: 159

Sau khi anh trai dựng cờ quy tắc, chỗ anh ấy yên tĩnh hẳn. Ngược lại chỗ của tôi lại ồn ào hơn nhiều, vì có rất nhiều người ôm vọng tưởng tới cầu xin người em trai ruột như tôi. Hi vọng anh trai có thể nể mặt tôi mà phá lệ, nhưng đều bị tôi từ chối. Sau đó tôi hận không thể dựng một lá cờ giải thích rõ ràng, anh trai không nể mặt tôi đâu, tôi cũng không quan tâm đến chuyện vớt xác. 

Cứ như vậy được khoảng một tuần, tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi, mấy ngày nay thường có người gọi điện cho tôi để nói chuyện tình cảm, tôi muốn cúp máy nhưng nhìn bốn số 8 ở cuối, dãy số thế này có giá không hề rẻ, tôi cũng không phải một kẻ nịnh hót, nhưng nếu là do lãnh đạo gọi đến thì sao? Nên quyết định nghe máy.

“Người anh em, là tôi, Đường Nhân Kiệt đây, còn nhớ tôi không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trung niên.

“Ông chủ Đường sao lại không nhớ chứ?” Tôi nói, tôi vốn định hỏi sao ông ta biết số của tôi, nhưng sau khi suy nghĩ, với năng lực của ông ta việc biết số điện thoại của tôi cũng không hề khó.

"Là thế này, tôi có một người chú, là một đại nhân vật đỉnh thiên, cậu hiểu không? Trước đây chú ấy từng đánh du kích ở gần khu Lạc Thủy, không ít chiến hữu tử trận bị rơi xuống sông, sau cùng t.h.i t.h.ể đều bị trôi vào hang quỷ, gần đây tôi với chú ấy có nhắc tới chuyện này, chú ấy rất có hứng thú với người anh em Tôn Trọng Mưu, cũng muốn vớt hài cốt những chiến hữu năm xưa ra khỏi hang quỷ, tôi biết chú em là người có năng lực, lúc đi học thành tích rất tốt, lại bị phân công về nông thôn làm việc thì hơi đáng tiếc, vốn dĩ tôi muốn tìm anh cậu, nhưng mà cậu ta có nhiều quy tắc kỳ lạ, thế nên muốn nhờ cậu giúp đỡ chuyện này, nếu việc thành, lợi ích sẽ không thể đong đếm bằng tiền đâu, cậu là người thông minh, chắc hiểu ý tôi chứ? Bây giờ chúng ta chính là bạn bè." Đường Nhân Kiệt nói.

Nói thật, tôi thật sự động lòng rồi, đại nhân vật đỉnh thiên mà Đường Nhân Kiệt nhắc tới, chỉ với một cuộc điện thoại là có thể quyết định vận mệnh của một kẻ tiểu tốt như tôi, chuyện này liên quan đến tiền đồ cả đời tôi, nhưng khi nhớ đến gương mặt lạnh lùng hôm đưa Mã lão tam đến bàn giá cả với anh trai, tôi không khỏi rùng mình, nói: “Ông chủ Đường, nói thật tôi rất muốn giúp, nhưng ông cũng biết anh tôi rồi đó, thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm.”

“Tôi cũng có nghe nói, người anh em Trọng Mưu này tính tình kỳ quái, hay vậy đi, cậu giúp tôi hẹn cậu ta ra gặp mặt, bất kể được hay không tôi đều nhận ân tình này, cậu thấy thế nào?” Đường Nhân Kiệt nói.

Tôi do dự một lúc rồi nói: “Được, ông chủ Đường đợi điện thoại của tôi.”

Sau khi tắt máy, tôi liền chạy ngay đến nhà anh trai, vừa nhìn thấy anh ấy trong lòng tôi có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói rõ mọi chuyện, cuối cùng dùng giọng điệu như van nài nói: “Em biết là anh có quy tắc, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của em trai anh, anh chỉ cần gặp mặt họ thôi, tuyệt đối không có chuyện gì đâu, được không anh hai?”

Anh trai liếc nhìn tôi, gật đầu nói: “Có thể gặp nhưng quy tắc không thể làm trái.”

Đường Nhân Kiệt rất nhanh đã sắp xếp một buổi tiệc, có thể vì muốn thể hiện sự tôn trọng anh tôi, bữa tiệc được tổ chức tại Nông Gia Lạc ở Tam Lý Đồn, hôm đó trong ngoài Nông Gia Lạc đều là những người mặc vest đen thẳng thớm đứng canh, những người dân đến xem náo nhiệt đều bị đuổi về, khi vừa bước vào trong tôi liền cảm thấy căng thẳng, cảm giác như tôi đang bước vào Hồng môn yến. Vừa bước vào phòng tiệc, tôi nhìn thấy một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi ở vị trí chủ tiệc, Đường Nhân Kiệt ngồi một bên.

Nhìn thấy chúng tôi đến, Đường Nhân Kiệt liền đứng dậy mặt mày rạng rỡ nói: “Diệp Tử, Trọng Mưu, qua đây ngồi đi, giới thiệu một chút với các cậu, đây là Lưu Lão, đến từ Bắc Kinh.”

Lưu Lão đứng dậy, đưa tay ra muốn bắt tay, nhưng anh tôi lại đứng yên bất động, tôi vội bắt tay Lưu Lão nói: “Anh tôi không thích tiếp xúc với người khác, Lưu Lão thứ lỗi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-vot-xac/chuong-7-quy-tac-3.html.]

Lưu Lão liếc nhìn anh tôi, không nói gì ngồi xuống chỗ của mình.

Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Đường Nhân Kiệt khui một chai vang đỏ, cười nói: “Trọng Mưu, đây là lần đầu tiên cùng dùng bữa, hôm nay phải uống vài ly đấy.”

Anh tôi cầm ly rượu trực tiếp đặt xuống bàn rồi nói: "Diệp Tử đã nói với tôi phải làm gì rồi, nếu như vẫn là chuyện đó, thì thôi đi, quy tắc chính là quy tắc, không thể làm trái.”

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử.

Một tia phẫn nộ hiện lên trên mặt Đường Nhân Kiệt, nhưng rất nhanh ông ta đã chuyển sang tươi cười nói: “Làm gì phải nghiêm trọng như vậy? Tôi nói rồi, chúng ta kết giao bạn bè, nào ăn cơm đi.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Anh trai tôi đứng lên, nhìn Lưu Lão nói: “Lão tiên sinh, tôi kính trọng ông là anh hùng thời chiến loạn, cũng biết ông có lòng muốn đưa hài cốt chiến hữu về quê nhà, sang năm ông có thể là người đầu tiên đến, nhưng tôi chỉ có thể mang t.h.i t.h.ể của ba người ra ngoài. Chai rượu này, coi như tôi không phải với ông.”

Nói xong, anh tôi cầm chai rượu uống cạn, sau đó chắp tay với Lưu Lão và Đường Nhân Kiệt nói: "Cáo từ"

Nói xong, anh trai kéo tôi dậy muốn rời đi.

“Nói đến thì đến, nói đi liền đi, cậu xem Đường mỗ tôi là bùn nhão à?!” Lúc này, Đường Nhân Kiệt đập bàn hét lớn.

Bên ngoài phòng vip, lập tức có mười mấy người xông vào, mỗi người đều cầm trên tay một cây gậy sắt, khi tôi nhìn thấy cảnh này, ruột gan của tôi cũng hóa xanh, lẽ ra tôi không nên kéo anh trai đến cuộc hẹn này!

"Ông chủ Đường, có gì cứ nói, tính tình của anh tôi là như vậy, trước đây anh ấy đã giúp ông mà phải không?" Tôi vội nói.

Nào ngờ, tôi vừa dứt lời, sau lưng truyền tới tiếng đánh nhau bùm bụp, khi tôi quay lại thấy anh trai tôi đang túm đầu một người đập vào cửa phòng.

Không gian trong phòng vốn đã nhỏ, trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh hơn, mười mấy người nằm ngổn ngang trên đất, bọn họ muốn bò dậy, nhưng lại không gượng dậy nổi.

Anh trai quay đầu liếc nhìn Đường Nhân Kiệt, nói: "Bây giờ đi được chưa?"

Bình luận

1 bình luận

Loading...