Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Vô Mệnh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:13:41
Lượt xem: 1,335

Lý Quốc Lương lại hỏi: "Cô tên là gì?"

 

Tôi sững người một chút, rồi đáp: "Ngô Miêu."

 

Lý Quốc Lương gật đầu, tiếp tục lấy đồ từ trong túi hành lý ra, chăn mền, đồ dùng cá nhân, cả đồ ăn thức uống, cái gì cũng có đủ.

 

Xem ra, anh ta thật sự đã chuẩn bị rất kỹ càng.

 

Cuối cùng, Lý Quốc Lương còn lấy ra vài quyển sách, đưa cho tôi: "Nếu cô buồn chán thì đọc sách g.i.ế.c thời gian đi, khoảng thời gian này tôi phải tập trung luyện công, tốt nhất là đừng làm phiền tôi."

 

Tôi lắc đầu: "Tôi không thích đọc sách, tôi không hiểu."

 

Tôi thật sự không có nhiều học vấn, những lời này tôi nói rất chân thật.

 

Nghe tôi nói, Lý Quốc Lương cười khẩy, nói: "Quả nhiên, người đẹp đều là bình hoa, chỉ có vỏ ngoài mà chẳng có chút nội hàm nào, câu này quả không sai."

 

Nghe vậy, tôi cúi đầu sâu xuống như thể tự ti.

 

Cổ áo tú hòa phục của tôi bị kéo ra một đoạn, cúi đầu xuống thì lập tức lộ ra một phần cổ trắng muốt.

 

Dù tôi cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Lý Quốc Lương, dừng lại đó vài giây.

 

Tiếp theo, tôi và Lý Quốc Lương bắt đầu cuộc sống yên ổn, không ai làm phiền ai.

 

Tôi ăn rất ít, cũng không thấy đói, Lý Quốc Lương luôn ngồi thiền trong góc, anh ta đã nói không cho tôi làm phiền, tôi liền ngồi ở góc xa anh ta nhất, không nói một lời nào.

 

Đói quá, đây là suy nghĩ duy nhất của tôi.

 

Nhưng những thứ đồ ăn kia, không phải thứ tôi muốn.

 

Phải làm sao đây, tôi thật sự muốn ăn thứ gì đó, cảm giác sắp không chịu nổi nữa rồi.

 

4.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã qua nửa tháng.

 

Sáng hôm đó, tôi như mọi ngày, ăn một miếng socola nhỏ, rồi tiếp tục ngồi trên tảng đá ngước nhìn lên đỉnh đầu.

 

Lúc này, Lý Quốc Lương bỗng đứng lên.

 

Vẻ mặt anh ta đầy phấn khởi, đổ hết mọi thứ trong túi hành lý ra, rồi mở một hộp thịt cho tôi: "Này, ăn đi."

 

Tôi hơi ngạc nhiên đón lấy, không hiểu nhìn Lý Quốc Lương.

 

Anh ta chuẩn bị thức ăn có hạn, thêm cả tôi vào, chưa biết có đủ không, vì vậy trong nửa tháng này, chúng tôi đều ăn dè sẻn.

 

Nhất là hộp thịt, hai người ăn chung một hộp, phải ăn trong một ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-vo-menh/chuong-4.html.]

 

Sao hôm nay lại đột nhiên hào phóng vậy?

 

Dường như Lý Quốc Lương nhìn ra sự thắc mắc trong lòng tôi, bèn nói: "Tôi đã luyện thành công rồi, mấy ngày nữa chúng ta có thể ra ngoài, hôm nay coi như ăn mừng trước vậy."

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, Lý Quốc Lương ăn ngấu nghiến hộp thịt, mơ màng về cuộc sống sau khi ra ngoài.

 

"Đến lúc đó, tôi sẽ giành lại mọi thứ thuộc về mình, chắc chắn sản nghiệp nhà họ Lý trong tay tôi sẽ phát triển hưng thịnh, lúc đó tôi sẽ mua toàn bộ khu nhà trung tâm Hải Thành."

 

Nói xong, Lý Quốc Lương mới nhìn tôi: "Ngô Miêu, cô có điều gì muốn làm không?"

 

Tôi lắc đầu, không nói gì.

 

Lý Quốc Lương còn định hỏi thêm, thì bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ.

 

Anh ta lập tức im lặng, đồng thời ra dấu im lặng với tôi.

 

Phía trên đầu là lối ra, tiếng xào xạc như có người đang đào mộ vậy.

 

Chẳng lẽ, có người trộm mộ?

 

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, Lý Quốc Lương đã kéo tôi trốn sang một bên.

 

Tiếng xào xạc ngày càng lớn, sau đó, một người từ trên đỉnh nhảy xuống.

 

Lý Quốc Lương cười nhẹ, nói nhỏ: "Tôi vừa luyện thành, đã có người đến, chẳng phải là để tôi luyện tay sao?"

 

Nghe vậy, tôi nói nhỏ: "Anh sẽ không g.i.ế.c người chứ?"

 

Lý Quốc Lương cười khúc khích: "Tất nhiên sẽ không g.i.ế.c người rồi, bây giờ tôi có khả năng cải mệnh, tôi có thể không để mình phải chết."

 

"Ngô Miêu, tôi cũng có thể giúp cô, đợi cô ra ngoài, cô có thể có cuộc sống mà mình mong muốn."

 

Tôi không nói gì.

 

Lúc này, bóng đen đã bước vào trong hang, đi lại gần, tôi nhìn rõ người này mặc áo đạo sĩ.

 

Tiểu đạo sĩ vừa vào, đã thấy nắp quan tài bị lật ra, dưới đất còn có dấu vết sinh hoạt, tiểu đạo sĩ lập tức nhận ra điều bất thường, chuẩn bị quay người chạy.

 

Lý Quốc Lương đã chuẩn bị sẵn, tay vòng quanh, ngón trỏ tay phải nhanh chóng chỉ về phía tiểu đạo sĩ đang định chạy: "Định…"

 

Tiểu đạo sĩ lập tức bị dính tại chỗ, không thể động đậy.

 

Lý Quốc Lương bước ra, đứng trước mặt tiểu đạo sĩ: "Cậu là đệ tử của lão đạo sĩ mà Chu Tuệ tìm tới, đúng không?"

 

Chu Tuệ, chính là tên của mẹ kế Lý Quốc Lương.

 

Loading...