Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tôi Yêu - Chương 17,18,19: Em nghiện bỏ rơi người khác rồi đúng không?

Cập nhật lúc: 2024-07-29 00:42:59
Lượt xem: 7,872

17.

Tôi không biết nên nói là tôi đã đánh giá thấp tình cảm của Chu Thừa Nhiên dành cho mình, hay là Hoàng Thanh Nhược đã đánh giá thấp tình cảm của Chu Thừa Nhiên dành cho tôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Sau khi tôi nói ra câu đó, ánh mắt của Chu Thừa Nhiên không còn chút nghi ngờ nào về tôi nữa.

Hoàng Thanh Nhược lập tức phát điê/n: "Anh thậm chí tin cả lời nói dối này sao? Chu Thừa Nhiên, cô ta đang lừa anh! Tôi đã cho anh xem bằng chứng rồi, cô ta chắc chắn đang lừa anh!"

"Đừng la hét trong công ty," Chu Thừa Nhiên nhẹ nhàng đáp lại: "Ngày mai cô đi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi."

Nói xong, Chu Thừa Nhiên kéo tôi đi. Tiếng chửi bới của Hoàng Thanh Nhược vẫn vang lên phía sau, nhưng tôi không còn nghe rõ cô ta đang nói gì nữa.

Lên xe, Chu Thừa Nhiên không ngay lập tức khởi động xe. 

Người đàn ông này mỗi khi im lặng đều đem đến cảm giác cực kỳ áp lực. Tôi nhìn sang anh, đường nét căng cứng trên khuôn mặt cho thấy tâm trạng anh lúc này rất tệ.

"Chu Thừa Nhiên."

"Nói đi."

Hai chữ ngắn gọn, ẩn chứa sự tức giận mãnh liệt bị kìm nén.

Tôi cố gắng dùng lời ngắn gọn nhất để giải thích: "Lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác, tôi không thể đứng nhìn mẹ mình chec trước mắt mình được."

"Còn gì nữa?"

"Xin lỗi."

"Lại là xin lỗi!" Chu Thừa Nhiên đột ngột tức giận: "Ngoài từ 'xin lỗi', em không còn gì để nói sao?"

Tôi thực sự không biết nói gì cả. Sự áy náy đối với anh dâng trào như cơn sóng, tôi cảm thấy bản thân giống như sắp bị chìm trong đó.

Chu Thừa Nhiên thở gấp vì tức giận, n.g.ự.c anh phập phồng mạnh mẽ.

Trong một thời gian ngắn trở thành con người nắm trong tay tất cả. đã luyện được khả năng không để lộ cảm xúc. Nhưng đối diện với tôi, dường như anh không thể giấu đi cảm xúc của mình, dễ dàng để lộ nội tâm.

18.

Sau ngày đó, tôi và Chu Thừa Nhiên cắt đứt liên lạc. Anh không có lý do gì để tìm tôi. Còn tôi, không có dũng khí để tìm anh.

Các y tá trong bệnh viện thấy tôi luôn ra vào một mình, không kiềm chế được mà đến hỏi thăm: "Bạn trai cô đâu rồi? Sao dạo này không thấy anh ấy xuất hiện nữa vậy?"

Tôi cười, không trả lời.

Mẹ tôi cũng hỏi: "Tiểu Chu đâu? Hai đứa có cãi nhau không?"

"Không ạ, anh ấy dạo này hơi bận thôi."

"Thế thì gọi điện cho nó đi."

Bà là mẹ tôi, cũng là bà nhìn thấu tôi ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Đắn đo suy nghĩ một hồi, tôi quyết định thú nhận: "Mẹ, thực ra Chu Thừa Nhiên không phải bạn trai của con."

"Thế thì hai đứa có quan hệ gì?"

"Bạn cùng lớp."

"Chưa bao giờ hẹn hò?" Mẹ tôi lại nhìn ra được điều gì đó.

Tôi chỉ còn cách thẳng thắn: "Bạn trai cũ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-toi-yeu/chuong-171819-em-nghien-bo-roi-nguoi-khac-roi-dung-khong.html.]

"Thế con còn thích thằng bé không?"

Có chứ. Rất thích, thích vô cùng.

Khoảnh khắc chắc chắn Chu Thừa Nhiên vẫn chưa buông bỏ tôi, tôi  không thể diễn tả bản thân khi đó đã vui đến mức nào.

Nhưng tôi không xứng với anh ấy.

Về kinh tế, tôi có thể cố gắng thu hẹp khoảng cách, nhưng sự chân thành thì sao?

Người không chân thành là tôi.

"Mẹ, anh ấy là người rất tốt, con rất thích anh ấy, nhưng anh ấy nên có một người tốt hơn bên cạnh."

"Nhưng con gái của mẹ cũng rất tốt mà!"

Trong mắt mẹ, con cái mình luôn là người tốt nhất.

Tôi bắt đầu khóc, nước mắt lăn dài trên má.

Bà ôm chầm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng: "Mẹ đã trải qua, mẹ hiểu được cảm xúc của con bây giờ. Nếu con thật sự thích Tiểu Chu, hãy cố gắng thêm một lần nữa, được không?"

"Có thể không?"

"Đừng để bản thân phải nuối tiếc." 

19.

Mẹ tôi khuyên tôi như vậy là vì bà đã từng nuối tiếc.

Trần Bồi Chương từng nói rõ với tôi rằng, ông ghét tôi không phải vì tôi là con ngoài giá thú, mà vì ông hận mẹ tôi, sau đó mới hận lây sang tôi. 

Chuyện tình giữa một chàng trai nhà giàu và cô gái lọ lem gặp phải sự phản đối từ cả gia đình không phải là hiếm. Nhưng Trần Bồi Chương năm xưa đã quyết tâm cưới mẹ tôi, dù có mất đi quyền thừa kế tài sản khổng lồ.

Nhưng đến cuối cùng mẹ tôi lại phụ lòng ông. Vì vậy ông hận, hận suốt nhiều năm trời. Dù biết mẹ tôi đã lén lút sinh ra tôi, sự hận thù của ông cũng không giảm đi chút nào. Khi biết mẹ tôi bị bệnh, ông không hề thương xót, ngược lại còn dùng điều đó để uy h.i.ế.p tôi.

Suy nghĩ lộn xộn của tôi bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. 

Là cuộc gọi từ tổng biên tập. Ông ấy giao cho tôi một nhiệm vụ, yêu cầu đi công tác ở thành phố bên cạnh trong ba ngày.

"Việc gấp, cô thu dọn đồ đạc rồi xuất phát ngay bây giờ! Tiểu Thái sẽ đợi cô ở ga tàu cao tốc!"

"Vâng."

Chu Thừa Nhiên xuất hiện đúng lúc tôi đang thu dọn đồ đạc.

Anh chỉ bấm chuông đúng một lần. Tôi mới chỉ ra mở cửa chậm một chút, anh liền gõ cửa ầm ầm. Nếu không phải nhìn qua lỗ nhòm phát hiện người bên ngoài là anh thì chắc là tôi đã sợ đến mức tôi không dám ra mở của rồi.

"Anh đến tìm tôi có việc gì?"

Chu Thừa Nhiên nhìn tôi một cái, không nói gì, rồi vượt qua tôi bước vào trong nhà. Hành lý của tôi mở toang trên sàn, quần áo bên trong lộ rõ. Nhìn thấy nội y phơi ra trong tầm mắt, tôi hơi xấu hổ, cúi xuống định đóng hành lý lại.

Nhưng Chu Thừa Nhiên đột nhiên nổi điê/n lên, nắm chặt lấy cổ tay tôi. Cả người tôi bị anh kéo lại, trán suýt va vào cằm anh.

"Phương Ninh!" Hơi thở của anh pha lẫn rõ ràng sự tức giận.

Tôi kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ngước lên nhìn anh. Sau này tôi mới biết, phản ứng của tôi lúc đó trong mắt anh là sợ hãi và lo lắng.

Chu Thừa Nhiên nghiến răng: "Em nghiện bỏ rơi người khác rồi đúng không? Lại muốn đi nữa đúng không?"

Loading...