Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tôi Yêu - Chương 1,2,3: Trong trí nhớ của tôi không có cái tên này.

Cập nhật lúc: 2024-07-29 00:37:50
Lượt xem: 5,762

1.

Nhiều năm sau khi chia tay, tôi muốn tiếp cận Chu Thừa Nhiên nhưng lại bị chặn ở ngay ngoài cửa công ty. Mọi người xung quanh đều xì xào bàn tán:

"Cô ấy không phải là phóng viên tài chính đến phỏng vấn Tổng Giám đốc Chu sao? Sao lại bị chặn lại?"

"Nghe nói cô ấy là bạn gái cũ của Chu tổng, khi xưa anh ấy chưa thành đạt thì cô ta đã bỏ anh ấy rồi."

"Chậc..."

Câu cuối cùng hàm ý giễu cợt rõ ràng. Cảm xúc trong lòng tôi còn chưa kịp bùng nổ thì điện thoại đã reo lên trước. 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi nhấc máy, giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia vang lên: "Phương Ninh, cậu còn nhớ mình không?" 

Người gọi đến là Hoàng Thanh Nhược, bạn cùng phòng cũ của tôi. Nghe nói bây giờ cô ấy đang ở bên Chu Thừa Nhiên. 

Cô ấy bảo tôi đừng cúp máy, nói rằng sẽ có bất ngờ. Rất nhanh sau đó, giọng nói của Chu Thừa Nhiên truyền đến. 

Nhiều năm trôi qua, giọng nói của anh vẫn từ tính và quyến rũ như xưa: "Cô nói ai?" 

"Phương Ninh, anh không ghét cô ấy sao?" 

Đầu dây bên kia im lặng. Chỉ vài giây im lặng mà tưởng chừng như đã kéo dài cả một thế kỷ. 

Sau đó, tôi nghe thấy giọng Chu Thừa Nhiên thản nhiên nói: "Trong trí nhớ của tôi không có cái tên này."

2.

Chu Thừa Nhiên quên tôi cũng là chuyện đáng thôi. 

Lúc chúng tôi chia tay, anh ấy từng khẽ khàng níu kéo tôi: "Anh không tốt chỗ nào? Anh có thể thay đổi." 

Nhưng tôi lại cười lạnh rồi châm chọc: "Anh có thể một đêm mà giàu lên không?" 

Ánh sáng trong mắt Chu Thừa Nhiên như sao băng vụt qua bầu trời, chỉ trong chốc lát biến thành một mảng tối đen. 

Nghèo khó là điểm yếu duy nhất của anh ấy, vậy mà tôi lại không ngừng đâ/m vào nó. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-toi-yeu/chuong-123-trong-tri-nho-cua-toi-khong-co-cai-ten-nay.html.]

Bây giờ anh đã trở thành một người có tiếng trong giới kinh doanh, có cả tiền tài lẫn danh vọng, cũng không thèm quay lại trả thù tôi, chỉ đơn giản là quên đi tôi.

Những người có thể thay đổi sổ phận, mắt nhìn tuyệt đối không tầm thường.

Tôi cúi đầu cười chua chát, lặng lẽ tắt điện thoại, quay người trở về xe. 

Tiểu Thái đi cùng tôi cứ liên tục nhìn tôi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, tôi vừa khởi động xe thì cô ấy lên tiếng:

"Chị Phương, chúng ta về như vậy có bị mắng không?" 

"Ừm." 

"Vậy chúng ta cố gắng thêm chút nữa đi?" 

"Không cần." 

Không cần biết Chu Thừa Nhiên có thực sự quên tôi hay chỉ là giả vờ. Nhưng nếu anh ấy đã không muốn gặp thì tôi cũng không nên làm phiền nữa.

3.

Nhưng điều tôi không ngờ đến là tôi lại gặp Chu Thừa Nhiên ngay trong bữa tiệc. Anh đến muộn, lúc đó tôi đang bị người khác ép uống rượu.

"Tiểu Phương à, người khác mời rượu em đều uống, sao đến lượt tôi thì lại không? Có phải coi thường tôi không?"

"Không phải, tôi..."

"Không phải thì uống đi!"

Tôi nhìn vào ly rượu trước mặt, lúc này chỉ cảm thấy dạ dày mình đang đảo lộn biểu tình. Nhưng trong căn phòng này không có ai để tôi có thể đắc tội được, hôm nay tôi mà không uống ly này, ngày mai chắc chắn sẽ bị sa thải. Đến lúc đó nhất định sẽ trở thành kẻ thất nghiệp.

Cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu. 

Có lẽ sức chịu đựng của cơ thể đã đạt đến giới hạn, khoảnh khắc đặt ly rượu xuống, tôi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm lại. Tôi yếu ớt ngã gục xuống, nhưng lại rơi vào một vòng tay mang hương gỗ mát lạnh.

"Tổng Giám đốc Chu!" Ai đó thốt lên kinh ngạc.

Tôi từ từ lấy lại tầm nhìn từ bóng tối, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Chu Thừa Nhiên. Trong giây phút đó, hình như tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh có chút... đau lòng?

Chắc do tôi uống nhiều quá nên hoa mắt rồi.

Loading...