Người tôi thích đã chết - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:21:17
Lượt xem: 599

"Lục."

Đầu ngón tay tôi đang sửa ghi chú đột ngột khựng lại, một tia chua xót lướt qua đầu tim.

"Khương Nhu", tôi gõ hai chữ cho anh ta biết tên tôi.

Sau đó nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

Chàng trai lo lắng hỏi: "Cô định ngủ nữa sao?"

Tôi co người lại thành một khối, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện, áp chiếc nhẫn lên môi, u uất "ừ" một tiếng.

"Có chuyện gì thì gọi tôi." Anh ta đắp chăn cho tôi, sau khi tắt đèn thì ngủ trên ghế sofa.

Sau một hồi tiếng động nhỏ, màn đêm trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Nỗi nhớ nhung trong bóng tối im lặng lớn dần lên, như những con sóng cuồn cuộn trên biển, hùng tráng cuộn trào rồi lại tuyệt vọng rút đi.

Năm đó tôi chọn đi du học nước ngoài, một nửa là vì đau lòng.

Một nửa là muốn phấn đấu vươn lên, hy vọng một ngày nào đó tôi có thể đuổi kịp Lục Hoài Chinh.

Trở thành người không thể bị xem thường trong mắt anh.

Thế nhưng khi tôi học thành tài trở về, động lực và mục tiêu mà tôi đã nỗ lực hết mình lúc ban đầu lại không còn nữa.

Mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa.

Sẽ không còn ai nói với tôi.

"Bạn học Khương Nhu, đến nhà tôi ăn cơm tất niên, tôi gói bánh chưng cho cậu."

"Bạn học Khương Nhu, theo quy định tại Điều 32, trong trường hợp nào luật sư có quyền từ chối bào chữa hoặc đại diện?"

"Bạn học Khương Nhu, muộn rồi, tôi đưa cậu về trường."

"Bạn học Khương Nhu, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy."

"Bạn học Khương Nhu..."

"Khương tiểu thư, chúc ngủ ngon."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-toi-thich-da-chet/chuong-8.html.]

Một giọng nói êm tai nhưng xa lạ đột nhiên lọt vào tai.

Tôi đột ngột mở mắt ra, mơ hồ cảm thấy mình như thể bị đánh thức vào lúc sắp một chân bước xuống vực sâu.

Bất kể anh ta là ai, tôi đều biết ơn sự xuất hiện của anh ta.

Khiến tôi có người bầu bạn trong đêm dài buồn bã, không ngủ được này.

Tôi ôm tay áp vào tim, nhắm mắt khẽ đáp: "Chúc ngủ ngon."

Chúc ngủ ngon, Lục Hoài Chinh.

 

6

Tôi mơ màng ngủ một giấc đến mười một giờ sáng, khi mở mắt ra thì y tá đang rút kim truyền cho tôi.

"Ấy, cô tỉnh rồi à? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Tôi dụi mắt, đầu óc choáng váng: "Tôi bị sao vậy?"

Cô y tá vừa cúi đầu xé băng dính vừa giải thích một cách dịu dàng: "Hơi sốt, nhưng truyền dịch xong là sẽ nhanh chóng hạ sốt."

"Cảm ơn."

Tôi nhận lấy miếng bông gòn ấn vào vết kim trên mu bàn tay, đầu giường đột nhiên từ từ nâng lên.

Lục... chàng trai đang cầm điều khiển từ xa điều chỉnh góc độ của giường bệnh: "Tỉnh rồi thì ăn cơm, cô đã nhịn đói hai ngày rồi."

Nói xong, một chiếc bàn ăn di động bày biện đầy đủ thức ăn được đặt cẩn thận trước mặt tôi.

Anh ta bưng bát cháo lên, múc một thìa rồi định đút cho tôi.

Tôi hơi ngại ngùng: "Để tôi tự ăn."

"Máu vẫn chưa cầm."

Anh ta giữ tay tôi lại, nhìn tôi cười với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Tôi là người được cô bỏ tiền ra mua, đây là dịch vụ cơ bản."

Anh ta nói như chuyện đương nhiên, tôi cũng không từ chối nữa.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...