Người tôi thích đã chết - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-01 22:04:54
Lượt xem: 610

3

Ảnh đại diện WeChat của Lục Hoài Chinh là một màu đen xám xịt, u ám như chính con người anh.

Tôi cúi đầu, máy móc gõ một dòng chữ: "Lục Hoài Chinh là đồ ngốc..."

Giây tiếp theo, giao diện trò chuyện hiện lên một dòng trả lời: "Tại sao bạn học Khương Nhu lại mắng tôi?"

Không ngờ WeChat của người c.h.ế.t cũng có người sử dụng.

Tôi sợ hãi suýt đánh rơi điện thoại, vội vàng hỏi: "Anh là ai?"

Lục Hoài Chinh: "Kẻ bị cậu mắng oan."

Một cơn gió lạnh thổi qua căn phòng tối đen, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi mò mẫm công tắc bật đèn lên, vội vàng hỏi lại: "Lục Hoài Chinh đã c.h.ế.t rồi, anh rốt cuộc là ai?"

Đầu dây bên kia gửi một tin nhắn thoại: "Bạn học Khương Nhu, cậu cảm thấy tôi là ai."

Giọng nói này quen thuộc đến tận xương tủy.

Tôi kinh ngạc nghe đi nghe lại năm lần, trong lòng vô cùng kinh hãi: "Anh sống lại sao?"

Lục Hoài Chinh: "Bạn học Khương Nhu, bây giờ cậu đang ở năm nào?"

Tôi: "2022."

Lục Hoài Chinh: "Bạn học Khương Nhu 24 tuổi, cậu vẫn chưa trả lời, tại sao lại mắng tôi?"

Tôi không biết ai ở đầu dây bên kia đang chơi khăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-toi-thich-da-chet/chuong-4.html.]

Hoặc là, Lục Hoài Chinh đã giao điện thoại của anh cho ai đó giữ.

Hoặc là, anh thực sự chưa chết.

Cho dù rất hoang đường, nhưng tôi càng muốn tin rằng, anh vẫn còn sống.

Cho dù là hồn ma cũng được.

Tôi nén nỗi chua xót lan tràn trong lòng, đưa tay véo véo cánh tay, rất đau.

Giao diện điện thoại hiển thị thời gian là ngày 3 tháng 9 năm 2022, không phải xuyên không, cũng không phải là mơ.

Lục Hoài Chinh thực sự đang trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi vừa mừng vừa sợ xoa xoa tay, cảm thấy vừa kỳ ảo vừa chân thực: "Rốt cuộc anh là người hay ma?"

Lục Hoài Chinh: "Bất kể là gì, tôi mãi mãi là Lục Hoài Chinh mà bạn học Khương Nhu quen biết."

Tôi cũng hy vọng anh là Lục Hoài Chinh.

Tôi chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống màn hình vỡ vụn: "Tại sao lại để lại cho tôi một gia sản lớn như vậy?"

Lục Hoài Chinh: "Bởi vì tôi hy vọng bạn học Khương Nhu sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, không cần phải lo lắng về tiền bạc."

Tôi: "Vậy tại sao lại tặng tôi nhẫn?"

Lục Hoài Chinh: "21 gam là trọng lượng của linh hồn, tôi hy vọng linh hồn tôi sau khi c.h.ế.t có thể mãi mãi bảo vệ cậu."

Vậy là anh đã biết mình sắp c.h.ế.t từ rất sớm phải không? Là khi nào?

Nếu tôi phát hiện sớm hơn, liệu chúng tôi có thể có thêm một năm bên nhau?

Thế nhưng anh đã tàn nhẫn tước đoạt cơ hội của tôi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...