Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 99

Cập nhật lúc: 2024-08-19 13:10:24
Lượt xem: 43

Cứ như vậy, người lớn hai nhà càng ngày càng thân quen, sau đó trở thành bạn bè, anh và cô không thể tránh khỏi cũng gần gũi hơn một chút. Vì thế hai người thường xuyên cùng nhau đi học rồi tan học, ban đầu hai người họ một trước một sau, đương nhiên là cô đi trước anh đi theo sau, hiển nhiên cô không phải loại người sẽ chủ động nói chuyện với người ta.

 

Quan hệ giữa anh và cô bắt đầu cải thiện là từ lần mẹ anh làm bữa sáng, bảo anh đem một phần cho cô, lúc anh đưa bữa sáng cho cô, trên mặt cô lộ ra sự kinh ngạc, có lẽ là vì ăn đồ của người ta nên phải nhượng bộ, dần dần cô cũng nói vài lời với anh, tuy không nhiều lắm nhưng anh cũng đã thỏa mãn, ít nhất hai người cũng đi song song, chứ không còn một trước một sau nữa.

 

Ở chung hơn nửa năm, anh cũng dần dần hiểu được tính tình của cô. Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc lên năm hai cao trung, mẹ cô đã mang cô rời khỏi Tô Châu, hơn một năm anh không chạm mặt cô. Vốn anh còn cho rằng cả đời này anh và cô sẽ không gặp lại, nhưng ai ngờ hai người họ lại gặp lại nhau ở trường đại học, thì ra cô cũng thi vào trường đại học này.

 

Bắt đầu từ lần gặp lại nhau, anh đã hiểu ra, đây là một cơ hội trời cao ban cho anh, anh không thể để lỡ nữa. Nhưng hôm nay, anh biết, anh thua, thua hoàn toàn.

 

Điếu thuốc trên tay nhanh chóng cháy hết, anh gảy tàn thuốc, bóp tắt lửa. Anh từ từ xoay người lại, sự cô đơn trên mặt có thể thấy rất rõ ràng, trong giây phút khi anh quay người kia, anh nhìn thấy một cô gái đứng sau mình.

 

Bùi Nhạc?

 

Cách một hành lang, hai người nhìn nhau.

 

Trong mắt anh là sự cô đơn, trong mắt cô là sự đau lòng. Chung quy cũng đều là sự đau đớn.

 

Ra khỏi bệnh viện một đoạn, Từ Diễm dừng lại, mà Bùi Nhạc vẫn luôn đi theo Từ Diễm cũng dừng bước.

 

Từ Diễm xoay người nhìn cô: “Sao cô lại đến đây?”

 

“Anh Triệu Thanh nói với em.”

 

Hôm nay cô gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi rất nhiều cuộc vẫn không được. Trong lòng cô bất an nên gọi cho Triệu Thanh, Triệu Thanh nói chuyện Hà An Nhiên với cô.

 

Thật ra chuyện đó cô đã biết trước, bởi vì lúc Chu Duyên Xuyên gọi điện thoại, cô đang đứng cách đó không xa, vừa lúc nghe được cuộc gọi của anh, có thể khiến người luôn bình chân như vại như Chu Duyên Xuyên hoảng loạn như vậy, không còn ai khác ngoài Hà An Nhiên.

 

Sau đó cô nghe được Chu Duyên Xuyên bảo Triệu Miễn đặt một vé máy bay đến Hàng Châu rồi vội vội vàng rời đi, còn cả chuyện Triệu Thanh nói nữa, trong lòng cô đã hiểu rõ.

 

Có lẽ hai người này sẽ đụng phải nhau khi đi thăm Hà An Nhiên.

 

Từ Diễm vẫn chưa biết chuyện của Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên, nhưng trong lòng cô lại sáng tỏ như gương. Theo bản năng, cô không muốn để Từ Diễm biết chuyện của hai người họ, sợ anh sẽ đau lòng, cho nên cũng đặt một vé máy bay đuổi đến đây, nhưng cuối cùng cô vẫn đến muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-99.html.]

 

Anh đã biết tất cả.

 

“Cô tới đây làm gì?”

 

“Em lo lắng cho anh.”

 

Từ Diễm mỉm cười với cô: “Tôi là một người đàn ông, có gì mà phải lo lắng.”

 

Bùi Nhạc đi đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Không biết, chỉ là lo lắng cho anh thôi, sợ anh đau lòng, sợ anh bị tổn thương.” Trong mắt cô là những chấm sáng nhỏ vụn.

 

Người khác không biết Từ Diễm yêu Hà An Nhiên, nhưng Bùi Nhạc không chỉ biết anh yêu Hà An Nhiên, còn biết anh yêu Hà An Nhiên đến mức nào. Đã bao năm trôi qua, tất cả tâm tư lẫn tinh lực của cô đều đặt trên người anh, cô nhìn thấu anh hơn bất kì ai.

 

Từ Diễm lập tức sửng sốt, trong mắt có sự mờ mịt nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Bùi Nhạc, còn nhớ chuyện lần trước tôi nói với cô không?”

 

Bùi Nhạc mỉm cười từ giễu. Nhớ, sao cô có thể không nhớ đây, ngày đó cô đi bệnh viện thăm anh, những ngày kế tiếp, cho dù mỗi ngày anh đều nói cô không cần đến thăm anh nữa, nhưng cô vẫn kiên trì đúng giờ xuất hiện ở phòng bệnh của anh, mặt dày mày dạn chăm sóc anh.

 

“Từ lúc bắt đầu thích anh, anh đã nói em đừng thích anh nữa, em cũng không còn nhớ rõ anh đã nói vậy với em bao nhiêu lần, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em vẫn còn thích anh.”

 

Từ Diễm thở dài một hơi: “Vậy cô biết không, có lẽ tôi không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.”

 

“Em biết, em biết anh cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt, cũng sẽ có lúc nổi giận, anh cũng có khuyết điểm, cũng có tì vết, nhưng em không để bụng.”

 

Ánh mắt Từ Diễm nhìn Bùi Nhạc bắt đầu phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn đành phải nói thẳng: “Bùi Nhạc, đừng thích tôi, tôi không đáng để cô thích.”

 

“Từ Diễm, anh biết không, câu nói này, anh đã nói hai lần rồi. Lần đầu tiên là năm chúng ta tốt nghiệp đại học, lần thứ hai là bây giờ, cho nên rốt cuộc là anh còn muốn nói như vậy với em bao nhiêu lần nữa?” Bùi Nhạc vừa nói vừa cười.

 

Từ Diễm nhíu mày: “Nhưng tôi không thích cô, hơn nữa mãi mãi cũng không thể nào thích cô, nếu tôi có thể yêu cô thì đã không kéo dài đến hiện tại rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, cũng đừng lãng phí thời gian của tôi.”

 

Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt rất lạnh nhạt, từng câu từng chữ như những mảnh băng, không chút do dự đ.â.m vào trái tim Bùi Nhạc, khiến cho gương mặt cô lập tức tái nhợt.

Loading...