Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:57:55
Lượt xem: 45

Lúc Hà An Nhiên tỉnh lại, trong phòng bệnh ngoại trừ cô còn có Giang Đình.

 

“An Nhiên, em tỉnh rồi, không sao chứ?” Giang Đình ngồi trước giường bệnh, vội vàng hỏi.

 

“An Nhiên, sao không nói gì, đầu còn đau không? Chị đi gọi bác sĩ!” Giang Đình thấy cô không nói lời nào, mờ mịt nhìn cô.

 

“Đừng đi, em không sao.” Hà An Nhiên không quay đầu được, cô đang nằm sấp, nhưng lúc gọi cô ấy, giọng cô hơi khàn khàn.

 

Nghe thấy Hà An Nhiên nói như vậy, trái tim treo lơ lửng mấy tiếng đồng hồ của Giang Đình mới buông xuống. Vừa rồi Hà An Nhiên không phải cố ý không nói lời nào để dọa cô ấy, mà là cô bị Giang Đình làm cho hoảng hốt, cô vừa tỉnh lại liền nhìn thấy cô ấy vội vàng lo lắng, không quá thích ứng lắm.

 

Giang Đình nhìn gương mặt tái nhợt của Hà An Nhiên, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng yếu ớt, trong lòng có hơi phức tạp. Các cô quen nhau còn chưa đến một tháng mà trong giây phút nguy hiểm như vậy, Hà An Nhiên lại bảo vệ cô.

 

Hà An Nhiên nhìn ánh mắt của Giang Đình thì đã biết cô ấy đang nghĩ gì, cô gượng cười: “Em không sao, chị không cần lo lắng, cũng không cần phải có gánh nặng gì.”

 

“Vì sao em lại bảo vệ chị trước?” Cô ấy hỏi cô.

 

“Em cũng không biết nữa, chỉ là hành động nhanh hơn đại não, chuyện xảy ra trong nháy mắt, em cứ vậy mà làm thôi.”

 

“An Nhiên, cảm ơn em.” Giang Đình chân thành nói.

 

“Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, hơn nữa em cũng không sao.” Chính Hà An Nhiên cũng không biết vì sao mình lại chắn cho cô ấy, chỉ là đại não của cô phản ứng thật sự quá chậm, bị hành động đoạt trước mà thôi…

 

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được một tràng tiếng đập cửa.

 

Giang Đình quay đầu lại, nói một tiếng “Vào đi.”

 

“Chị, nghe nói chị vào viện? Không sao chứ?”

 

Hà An Nhiên nằm sấp, không nhìn thấy người đi vào, chỉ có thể nghe được giọng người đó, là giọng của một cô gái.

 

Giang Đình nhìn cô ấy, lắc đầu: “Em nghe chuyện thì nghe cho hết đi được không, không thấy giờ chị không sao à?”

 

“Thôi mà, em lo lắng cho chị thôi.” Cô gái kia vừa nói chuyện vừa đi đến.

 

Cô ấy ngồi xuống, nhìn Hà An Nhiên đang nằm trên giường bệnh.

 

“Chị là người cứu chị em lúc đó à, dũng khí của chị thực sự đáng khen nha.”

 

Hà An Nhiên bất đắc dĩ, cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhưng chỉ liếc mắt một cái cô liền ngây ngẩn cả người.

 

Vậy mà cô gái trước mặt lại là Lâm Lôi.

 

“Cô…”

 

Khóe môi Lâm Lôi nhếch lên: “Không sai, em chính là Lâm Lôi, có phải là người thật còn đẹp hơn trên Weibo không?”

 

Khóe môi Hà An Nhiên giật giật, cô gật đầu, cảm thấy không còn gì để nói.

 

Giang Đình trợn mắt với Lâm Lôi: “Em không có việc gì thì mau đi đi.”

 

“Em vừa đến mà chị lại đuổi em đi rồi?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-96.html.]

“Em tới thì có ích gì, xem xong rồi thì mau đi đi.”

 

Lâm Lôi liếc cô ấy một cái: “Được rồi, em biết rồi, biết chị chê em phiền.”

 

Không cần đuổi, Lâm Lôi cô cũng sẽ đi, nghe được Giang Đình bị thương cô mới không còn tâm tư nào mà quay phim nữa, xin đạo diễn một tiếng đồng hồ rồi trực tiếp vọt đến đây, nhìn thấy chị mình không sao, cô cũng an tâm rồi.

 

Đối mặt với Hà An Nhiên, Lâm Lôi lập tức thay đổi sắc mặt.

 

“Chuyện hôm nay, cảm ơn chị.” Cô ấy nghiêm túc khom người trước mặt cô.

 

Tuy rằng ngày thường Lâm Lôi thích cãi nhau với Giang Đình, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, trong tâm vẫn lo cho nhau.

 

Giang Đình nhìn hành động của Lâm Lôi, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy rất ấm lòng, người em gái này ngày thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ nhưng đôi khi cũng rất hiểu chuyện.

 

Sau khi Lâm Lôi đi rồi, Hà An Nhiên hỏi Giang Đình bên cạnh: “Vừa rồi em nghe cô ấy nói chị là chị cô ấy?”

 

“Chị là chị của Lâm Lôi.”

 

“Chị ruột?”

 

“Ừ.”

 

“Vậy sao hai người một người họ Giang, một người họ Lâm…” Không phải chị em ruột thì sẽ cùng họ sao?

 

Giang Đình cười nói: “Chị theo họ bố, con bé theo họ mẹ.”

 

Hà An Nhiên gật đầu: “Thì ra là thế.”

 

“An Nhiên, em đói chưa, chị ra ngoài mua cho em một phần cơm tối.”

 

“Không cần, em không đói bụng, không cần phiền chị như vậy đâu. Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ rồi?”

 

Giang Đình nhìn điện thoại: “Gần tám giờ.”

 

“Đã gần tám giờ rồi, chị Giang, không phải ngày mai chị còn phải đi làm sao, chị mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

 

“Tối nay chị không về, chị ở đây với em.”

 

“Sao?”

 

Giang Đình thấy dáng vẻ của Hà An Nhiên thì không khỏi cười nói: “Sao thế?”

 

“Không… Không phải chứ, chị Giang, chị muốn ở đây với em?”

 

“Ừ, đúng vậy.”

 

“Đừng đừng đừng, chị Giang, không cần đâu, chị cứ về đi, hơn nữa em cũng không muốn làm chậm trễ công việc của chị.” Hà An Nhiên thật sự không thích ứng nổi.

 

“Em vì chị mà bị thương, sao chị có thể để em ở đây một mình mà về?”

 

“Em không sao, hơn nữa…” Hà An Nhiên chỉ có thể ra đòn sát thủ: “Hơn nữa em không quen có người khác ở cùng, nếu chị ở đây, buổi tối em sẽ không ngủ được, như vậy đối với cả hai người chúng ta đều không tốt.”

 

Lời này của Hà An Nhiên khiến Giang Đình không còn lý do gì để kiên trì nữa, cô ấy đã nói như vậy, cô mà kiên trì quá thì sẽ không hay. Vì thế không còn cách nào, trước khi rời đi, cô ấy vẫn không yên tâm dặn dò Hà An Nhiên một đống chuyện, muốn cô có việc gì thì nhất định phải nhớ gọi cho cô ấy, Hà An Nhiên gật đầu đáp ứng hết, lúc này cô ấy mới an tâm ra về.

Loading...