Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-08-17 17:30:56
Lượt xem: 41

Buổi tối khi quay lại khách sạn ở làng du lịch, trước khi ngủ, Hà An Nhiên lại nấu cháo điện thoại một lúc với Chu Duyên Xuyên. Thật vất vả hai người mới cúp điện thoại, kết quả không đến vài giây sau, Chu Duyên Xuyên đã yêu cầu gọi video qua WeChat.

 

Hà An Nhiên thật sự không còn gì để nói, chẳng lẽ người đàn ông này một khắc cũng không thể rời khỏi cô?

 

Cô cười click đồng ý.

 

“Sao thế, không phải vừa rồi chúng ta mới cúp điện thoại sao?” Hà An Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ.

 

Chu Duyên Xuyên ở đầu bên kia đang ngồi trên giường, lưng tựa vào đầu giường, anh vừa tắm xong, mái tóc đen còn đang ẩm ướt, áo ngủ cũng lỏng lẻo. Hà An Nhiên lập tức cảm nhận được sự dụ hoặc xuyên qua cả màn hình. Anh cố ý, rõ ràng là biết cô không chịu nổi dụ hoặc của anh, anh nhất định là không muốn cô ngủ!

 

“Vừa cúp điện thoại nhưng anh lại nhớ em rồi, làm sao bây giờ?”

 

Rõ ràng là câu nói làm nũng nhưng lại bị Chu Duyên Xuyên nghiêm túc nói ra, Hà An Nhiên đột nhiên cảm thấy mình bị quyến rũ rồi.

 

Yêu tinh!

 

Tai họa!

 

Cô ho khan: “Sao em biết được, giờ em cũng không thể bay về cạnh anh.”

 

Chu Duyên Xuyên nhíu mày, bay?

 

Anh lập tức ngồi thẳng dậy: “Đúng rồi, anh quên mất, hay là giờ anh lên máy bay đến tìm em?”

 

Hà An Nhiên khiếp sợ, cô phục anh luôn rồi. Thấy anh thật sự định đứng dậy, cô vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, hôm nay bay đến, ngày mai lại bay về, anh không thể làm khổ mình thế được, không phải ngày mai anh còn một talk show sao?”

 

Chu Duyên Xuyên không mấy vui vẻ. Đúng là anh đã quên ngày mai mình còn một talk show.

 

“Anh định lùi lại.” Anh nhìn Hà An Nhiên, nói.

 

Bây giờ Hà An Nhiên rất muốn kéo anh ra khỏi màn hình để đánh anh một trận.

 

“Không được.” Cô thẳng thắng cự tuyệt.

 

Gần đây anh cứ lấy cớ để lùi lịch trình, Triệu Miễn đã ngầm tìm cô, cầu cô hỗ trợ, khuyên nhủ anh đừng có dời lịch trình như thế nữa.

 

Nhìn một người đại diện chói lọi như Triệu Miễn mà phải lộ ra dáng vẻ bất lực, Hà An Nhiên cũng không đành lòng. Huống gì Chu Duyên Xuyên lùi lịch trình tất cả đều là vì cô, trong lòng cô cũng bứt rứt.

 

Dù nói gì thì cô cũng không thể để anh lùi lại talk show này, nếu không Triệu Miễn chắc sẽ điên luôn.

 

“Vì sao?” Chu Duyên Xuyên hỏi.

 

“Ừm…” Hà An Nhiên suy nghĩ một lúc, cô nên trả lời thế nào đây?

 

Có rồi!

 

“Không phải anh nói muốn kiếm tiền nuôi em sao, anh lùi hết công việc, sau này làm sao mà kiếm tiền nuôi em?”

 

“Em để ý chuyện này?”

 

“Ừm… Đúng vậy.” Hà An Nhiên nhanh chóng gật đầu.

 

“Em không cần lo lắng, cho dù anh lùi hết công việc thì tiền mấy năm nay tích trữ cũng đã đủ nuôi em rồi.” Lúc anh nói chuyện, trong mắt tràn đầy sụ dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-87.html.]

 

Hà An Nhiên sửng sốt, trong lòng bỗng thấy cảm động.

 

“Vậy không được, đủ nuôi em, nhưng sau này thì sao, con của chúng ta làm sao bây giờ……” Cô buột miệng thốt ra.

 

Nhưng Hà An Nhiên còn chưa nói xong liền đột nhiên im bặt, cô không khỏi ảo não, cô đang nói hươu nói vượn gì đấy, cái gì mà con chúng ta, chuyện này đã bay đến tận đâu rồi?

 

Nhìn vẻ mặt ảo não của Hà An Nhiên, Chu Duyên Xuyên không khỏi bật cười. Anh cười rất sáng lạn, có thể nhìn ra tâm tình anh rất tốt, những lời này của cô thực sự lấy lòng anh.

 

“Được rồi, anh biết rồi, anh bảo đảm sẽ làm việc thật tốt. Anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, nuôi em, còn có con của chúng ta.”

 

Mặt Hà An Nhiên đã đỏ đến mức bốc cháy, vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng, bây giờ trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.

 

“Tốt, vậy ngày mai em sẽ xem talk show của anh.”

 

“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”

 

Hà An Nhiên mím môi cười: “Em cúp máy đây, anh mau ngủ đi, tinh thần tốt ngày mai lên hình mới đẹp.”

 

“Chờ một chút.” Chu Duyên Xuyên gọi cô lại.

 

“Hả?”

 

Anh vươn tay chỉ mặt mình, sau đó đưa mặt đến gần camera.

 

Hà An Nhiên bật cười: “Anh đúng là trẻ con.”

 

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn chu môi, “chụt” một tiếng vào màn hình, âm thanh còn rất lớn.

 

“Chụt” xong, Chu Duyên Xuyên mới cảm thấy thỏa mãn.

 

Kết thúc cuộc gọi video, Hà An Nhiên liền chôn mặt vào chiếc giường mềm mại, nhớ lại mấy lời vừa rồi Chu Duyên Xuyên nói, cô lại cảm thấy da mặt nóng lên. Cô lăn vài vòng trên giường lớn, khó có thể kìm nén được sự thỏa mãn trong lòng.

 

...

 

Ngày hôm sau, mấy người Hà An Nhiên rời giường rất sớm, nhiệm vụ hôm nay của các cô là phải suy nghĩ dựa trên chủ đề biển cả rồi sau đó nghĩ ra bản thảo.

 

Mấy người họ cùng đi nhìn nơi sắp sửa thi công.

 

“Chị Duyệt, nơi này so với em tưởng tượng còn lớn hơn.” A Miên líu lưỡi.

 

Tôn Duyệt nhìn nơi này, cũng cảm thấy tuyệt vọng, thật sự là rất lớn. Nhưng lớn thì lớn, liên thủ lại thì vẫn có thể.

 

Tất cả bức tường đều là màu trắng sạch sẽ, khiến người ta liếc mắt một cái là đã có cấu tứ [1] trong đầu.

 

[1] Cấu tứ: suy nghĩ, xác định và tổ chức cả hai mặt nội dung lẫn nghệ thuật trong quá trình chuẩn bị, sáng tác một tác phẩm

 

Hà An Nhiên đi đến ven tường, duỗi tay sờ soạng vài cái. Cảm giác không tồi, cũng không có chỗ lồi chỗ lõm.

 

“An Nhiên, làm gì thế?”

 

“Thử chất lượng tường một chút.”

 

Trong hợp đồng có một điều khoản là trong vòng ba năm sau khi hoàn thành các bức tranh, nếu sơn xuất hiện hiện tượng bong tróc hoặc nứt nẻ thì bên Ất phải phụ trách tu sửa miễn phí. Điều kiện tiên quyết là nếu do chính chất lượng của tường hoặc một số vấn đề đặc biệt về môi trường khiến sơn phai màu, bong tróc, thì bên Ất không cần phụ trách. Phòng làm việc Lục Nhiêm là bên Ất nên cô cần phải kiểm tra đo lường chất lượng tường trước.

Loading...