Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:08:14
Lượt xem: 208

Cô mang tạp dề, bật bếp ga, trong lúc chờ dầu sôi thì đập trứng gà ra bát rồi đánh. Hạ bút thành chương [1], sạch sẽ lưu loát.

 

[1] Hạ bút thành chương: viết là ra văn, ý chỉ sự thuần thục, quen thuộc.

 

Khóe môi Chu Duyên Xuyên không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ, xem ra cô bé của anh thật sự trưởng thành rồi.

 

Nhưng nghĩ như vậy, khóe môi đang mỉm cười của anh không khỏi hạ xuống. Cô không cần anh cũng đã có thể tự mình đảm đương mọi thứ, mà anh lại chỉ còn hai bàn tay trắng.

 

Mùi cơm chiên trứng từ từ lan tỏa, căn nhà không lớn, mùi hương nhanh chóng khuếch tán đi. Bữa cơm này Chu Duyên Xuyên ăn hai chén lớn.

 

Ăn cơm xong, mưa bên ngoài có xu thế nhỏ lại, anh cũng phải đi.

 

Hà An Nhiên tiễn anh tới cửa.

 

"... Hẹn gặp lại." Hà An Nhiên nhẹ giọng nói.

 

"An Nhiên."

 

"Vâng?" Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

 

Chu Duyên Xuyên nhìn con người trước mắt.

 

"Ngủ ngon."

 

Hà An Nhiên ngẩn ra: "Ngủ ngon."

 

...

 

Ngoài hành lang tối đen, mang theo mùi tanh của mưa. Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, Chu Duyên Xuyên mở cánh cửa thủy tinh để đi xuống cầu thang.

 

"Cộp cộp cộp" tiếng bước trong hành lang trống trải vắng vẻ khiến người ta sinh ra sợ hãi.

 

Vừa rồi lúc ở nhà cô, thật ra anh muốn hỏi cô, bảy năm trước vì sao lại đột nhiên rời đi như vậy. Lời đã đến bên miệng nhưng anh lại không hỏi ra. Trực giác nói cho anh biết, chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nếu muốn truy hỏi, nhất định sẽ liên lụy đến rất nhiều người.

 

Lúc ấy khi nhận được điện thoại của mẹ, tâm tình vốn bình thản hai mươi ba năm của anh lần đầu tiên trở nên luống cuống, nào có thể phối hợp diễn với Hà Tụng Nghị nữa, ngay cả trang phục diễn cũng không kịp thay đã chạy đến sân bay.

 

Nhưng cuối cùng anh vẫn đến muộn, lúc anh đến sân bay, hai mẹ con Hà An Nhiên đã không còn bóng dáng, sau này dù anh có tra như thế nào cũng không tra ra chuyến bay của cô, giống như là có người cố tình động tay động chân vậy.

 

Đến nỗi vì sao phải rời khỏi đây, Chu Duyên Xuyên cũng không biết, chuyện này ngay cả mẹ anh cũng không rõ ràng.

 

Nghe mẹ nói, buổi tối trước ngày rời đi, cô Thẩm vẫn giống như bình thường, còn hàn huyên với bà rất lâu. Ai cũng không ngờ hôm sau trời vừa sáng, cô Thẩm liền nói muốn mang An Nhiên đi, dù bà khuyên như thế nào cũng không nghe, thái độ kiên quyết.

 

Vừa bước ra, anh liền nhìn thấy một chiếc xe dừng cách đây không xa, anh bước nhanh trong mưa, mở cửa xe ngồi vào.

 

"Đến khi nào?" Anh vỗ bọt nước trên vai.

 

"Chờ cậu được một lúc rồi." Lưu Miễn quay đầu, đưa anh một cái khăn sạch sẽ.

 

Chu Duyên Xuyên nhận cái khăn, lau nước trên mặt, trên đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-8.html.]

"Gặp được rồi à, nói gì?" Lưu Miễn hỏi.

 

"Còn có thể nói gì?"

 

Lưu Miễn thấy dáng vẻ này của anh liền tự biết không thể cạy miệng anh ra được nữa.

 

Chu Duyên Xuyên đặt khăn ở chỗ trống bên cạnh, sau đó ngả đầu ra sau, đôi tay đặt trên bụng, hai mắt khép lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

 

Thấy quầng thâm dưới mắt anh, những lời muốn nói của Lưu Miễn đều nuốt xuống. Sáng hôm nay, anh còn đang ngủ thì đã bị một cuộc điện thoại của Chu Duyên Xuyên đánh thức.

 

Điện thoại mới vừa thông, câu đầu tiên anh nghe được là: "An Nhiên về rồi."

 

Câu thứ hai là: "Điều tra xem cô ấy ở đâu, trước khi trời tối phải gửi cho em."

 

Anh còn không có cơ hội mở miệng, điện thoại liền "tút" một cái tắt máy.

 

Hà An Nhiên?

 

Là ai?

 

Ngây ngốc nửa phút, Lưu Miễn mới đột nhiên phản ứng lại.

 

Hà An Nhiên, chính là Hà An Nhiên bảy năm trước sao, cô gái nói đi là đi?

 

Từ khi Chu Duyên Xuyên ra mắt hồi đại học, Lưu Miễn đã làm người đại diện của anh, đến bây giờ cũng đã gần mười năm, cho nên đương nhiên anh cũng quen Hà An Nhiên.

 

Bảy năm Hà An Nhiên rời đi, Chu Duyên Xuyên làm thế nào để vượt qua, không ai rõ ràng hơn anh.

 

Nghĩ đến đây, Lưu Miễn sao còn ngủ nổi, anh nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, vận dụng tất cả quan hệ mình có để tra, cuối cùng vẫn gửi được cho Chu Duyên Xuyên trước khi trời tối.

 

"Về nhà à?"

 

Chu Duyên Xuyên nhắm mắt lại, "ừ" một tiếng.

 

Lưu Miễn cắm chìa khóa, khởi động, nhấn ga.

 

Chiếc xe màu đen rời đi trong đêm tối.

 

Lưu Miễn đưa Chu Duyên Xuyên đến trước tiểu khu anh ở rồi mới rời đi.

 

Vừa vào cửa, một chú chó rất lớn đã nhào đến chỗ anh. Chu Duyên Xuyên vốn đã hơi mệt, giờ bị nó nhào đến như vậy liền lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là bị nó đè.

 

Anh vỗ vỗ thân hình béo mập của nó.

 

"Yoyo, mày phải giảm béo đi! Có phải gần đây tao cho mày ăn tốt quá không?"

 

Chu Duyên Xuyên là một người không thích động vật nhỏ, nếu nói anh nuôi thì đúng hơn phải là anh thay Hà An Nhiên nuôi.

 

Hà An Nhiên vẫn luôn rất yêu thích loại chó này. Sinh nhật mười lăm tuổi, Triệu Ức Từ đã mua chú chó lông vàng này, lúc đó nó vẫn còn rất nhỏ, tặng làm quà sinh nhật cho cô.

 

Ban đầu Chu Duyên Xuyên rất kháng cự, nhưng chú chó lông vàng này nhanh nhẹn, niềm nở lại ngoan ngoãn, ngốc nghếch lăn lộn làm nũng. Người trong nhà ai cũng ngày càng cưng chiều nó, anh cũng không còn cách nào.

Loading...