Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:24:24
Lượt xem: 64

Hà An Nhiên vươn tay đẩy anh về phòng ngủ: "Không cần, em chờ một mình là được, đi ngủ đi."

 

Thái độ của cô rất kiên quyết, Chu Duyên Xuyên cũng không lay chuyển được, đành phải đi ngủ.

 

Hà An Nhiên ngồi trên sô pha, im lặng chờ Thẩm Bội Tuệ.

 

Lúc Thẩm Bội Tuệ đi ra, nhìn thấy Hà An Nhiên đang còn ngồi trên sô pha thì sửng sốt: "Sao còn chưa đi ngủ?"

 

Hà An Nhiên đứng dậy, đi qua chỗ bà.

 

"Mẹ, hôm nay con muốn ngủ với mẹ." Cô vươn tay ôm lấy bà.

 

Thẩm Bội Tuệ không khỏi bật cười, bà đưa tay chọc chọc vào trán cô: "Lớn như vậy rồi còn muốn ngủ với mẹ, không xấu hổ à?"

 

"Mẹ là mẹ con, con là con gái mẹ, có cái gì mà phải xấu hổ, hơn nữa lâu như vậy rồi không gặp nhau, mẹ không nhớ con sao?"

 

Thẩm Bội Tuệ cưng chiều nhéo mặt cô: "Nhớ, nhớ muốn chết."

 

...

Tắt đèn, hai người cùng nằm trên giường, Hà An Nhiên giống như kẹo mạch nha, dính Thẩm Bội Tuệ không chịu buông tay.

 

Thẩm Bội Tuệ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Ôm mẹ chặt như vậy làm gì?"

 

"Con muốn ôm mẹ mà."

 

Thẩm Bội Tuệ mỉm cười. An Nhiên này không giống con gái nhà bà, con gái nhà bà từ nhỏ đã tương đối lạnh nhạt, hầu như không hề để bụng ai, để bụng chuyện gì, hơn nữa cũng rất ít khi làm nũng với bà.

 

"Mẹ, dù sau này có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ ở bên mẹ."

 

"Sao đột nhiên lại tâm trạng thế?"

 

"Con nói thật."

 

Thẩm Bội Tuệ yêu thương vuốt tóc cô: "Ừ, mẹ biết rồi."

 

Hà An Nhiên không hỏi bà đã xảy ra chuyện gì, bởi vì có chuyện thì cho dù không hỏi, cô cũng có thể đoán ra. Trên đời này, ngoại trừ cô thì người có thể tác động đến cảm xúc của bà như vậy chỉ còn mình ông ta.

 

Nhưng nếu bà không muốn nói, vậy thì cô cũng không hỏi, bởi vì cô không muốn làm bà đau lòng.

 

Trong bóng đêm, thời gian từng giây từng phút trôi đi. Rất lâu sau, lâu đến mức Hà An Nhiên cảm thấy Thẩm Bội Tuệ đã ngủ rồi thì lại nghe thấy bà nhẹ nhàng gọi cô.

 

"An Nhiên, ngủ rồi à?"

 

"Chưa."

 

Thẩm Bội Tuệ im lặng một lát, dường như là suy nghĩ làm thế nào để mở miệng.

 

Sau một lúc lâu.

 

"Ông ấy tới tìm mẹ."

 

Thẩm Bội Tuệ không nói người đó là ai, nhưng trong lòng Hà An Nhiên rất rõ ràng. Ông ấy trong miệng bà là Hà Thủ Ngu, người đàn ông mà điều duy nhất đã làm cho cô là cung cấp một con tinh trùng.

 

Sự tồn tại của Hà Thủ Ngu, bảy năm trước cô đã biết, buổi tối hôm rời đi, lúc ngồi trên xe lửa, bà đã kể hết mọi chuyện cho cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-70.html.]

Tối hôm đó, bà một mình ngồi trong phòng vệ sinh khóc rất lâu.

 

Thật ra trong trí nhớ của Hà An Nhiên, cái chữ bố này rất mơ hồ, bởi vì cô không có bố.

 

Cho đến sau này, khi bà và cô ở nhà Chu Duyên Xuyên, nhìn bố của Chu Duyên Xuyên, cô mới dần dần biết.

 

Bố, thì ra là giống chú Chu vậy.

 

Trước mặt người ngoài thì nghiêm khắc, trước mặt người nhà lại hiền lành tốt bụng.

 

Đã từng có lần cô rất hâm mộ Chu Duyên Xuyên, hâm mộ Chu Duyên Xuyên có bố, mà cô không có.

 

Cô chưa bao giờ hỏi Thẩm Bội Tuệ bố của mình là ai, bởi vì cô chỉ có mình mẹ, có lẽ là vì chưa từng có được, cho nên không đau đớn khi mất đi, cô cũng không khát vọng xa vời.

 

Cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ là một cô bé cần bố bảo vệ, cô cũng hoàn toàn không cần có thêm một phần tình thương, cho dù vốn dĩ là phải có.

 

"Ông ta tới tìm mẹ làm gì?"

 

"Không biết, mẹ cũng không biết rốt cuộc ông ấy muốn làm gì." Giọng Thẩm Bội Tuệ rất mỏi mệt.

 

"Mẹ còn yêu ông ấy à?" Hà An Nhiên nói thẳng vào vấn đề.

 

Vừa dứt lời, cô liền cảm giác được cơ thể Thẩm Bội Tuệ cứng đờ một lúc.

 

Qua vài giây, bà đột nhiên mỉm cười.

 

Bà lắc đầu: "Không yêu."

 

"Nếu không yêu, vì sao còn không buông tha cho chính mình?"

 

Cơ thể Thẩm Bội Tuệ lại tiếp tục cứng đờ.

 

"Mẹ không phải là không buông tha cho chính mình."

 

Bà chưa từng muốn không buông tha cho chính mình, bà nghĩ đến, cũng đã từng thử, chỉ là bà không làm được mà thôi.

 

"Nếu mẹ thật sự buông tha cho chính mình, vậy hôm nay mẹ sẽ không đến tìm con." Hà An Nhiên suy nghĩ rất thấu đáo, cũng nhìn thấu chuyện này.

 

Từ trước đến nay Thẩm Bội Tuệ chưa từng buông bỏ Hà Thủ Ngu, điều này là không thể nghi ngờ.

 

Có yêu, nhưng không cần lúc nào cũng treo bên miệng, yêu mà giấu trong đáy lòng thì còn khắc sâu hơn yêu mà treo bên miệng, cũng bền chắc hơn.

 

Thẩm Bội Tuệ im lặng, bởi vì bà phải thật lòng với chính mình, những lời An Nhiên nói đều chính xác.

 

Lúc Hà Thủ Ngu tìm được bà, bà sợ hãi, nhưng bà lại phát hiện ngoại trừ sợ hãi, trong lòng thế nhưng còn nảy sinh ra một tia vui sướng.

 

Một tia vui sướng kia tựa như một chiếc gai độc, từng chút từng chút đ.â.m vào trái tim bà, một lần đ.â.m thì có thể không đau, nhưng nếu là một ngàn lần, vạn lần thì sao đây?

 

"Buông bỏ thì thế nào, không buông bỏ thì thế nào, hơn một nửa cuộc đời đã trôi qua như thế rồi, không phải sao?" Thẩm Bội Tuệ bình thản nói.

 

"Vậy mẹ còn muốn ở bên ông ta à?"

 

"Không muốn." Thẩm Bội Tuệ lắc đầu.

 

Cả đời này bà chỉ yêu mình Hà Thủ Ngu. Thật ra đã nhiều năm trôi qua, bà cũng suy nghĩ cẩn thận, đôi khi, yêu một người không nhất định phải ở bên người đó, không ở bên nhau cũng không hoàn toàn có nghĩa là không yêu.

Loading...