Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-08-13 11:34:16
Lượt xem: 85

Tuy đã hôn vài lần, nhưng đối với nụ hôn của anh, Hà An Nhiên vẫn cảm thấy rung động như cũ. Cô hơi hé môi đáp lại anh. Cánh tay của cô cũng rất tự giác vòng quanh cổ anh.

 

Hà An Nhiên không nhắm mắt, cho nên cô thấy lông mi vừa dày vừa đen của Chu Duyên Xuyên, là một người đàn ông, vậy mà lông mi còn dài hơn cả con gái.

 

Chu Duyên Xuyên hôn thâm tình hơn bất cứ lúc nào. Bờ môi của anh hơi lạnh, nhưng cọ xát qua lại liền bắt đầu nóng lên.

 

Anh dần dần đến gần, nụ hôn cũng càng ngày càng sâu, hô hấp của Hà An Nhiên bắt đầu bất ổn, n.g.ự.c cũng bắt đầu phập phồng lên xuống, đầu cô bị anh áp chế trên sô pha.

 

Cô dần dần cảm nhận thay đổi trên người anh, anh giống như một ngọn lửa, ngọn lửa này thiêu đốt từ tay cô đến lòng cô, như núi lửa sắp phun trào, dung nham nóng cháy sắp trào ra…

 

Nụ hôn của Chu Duyên Xuyên dần dần di chuyển xuống dưới, từ môi đến cằm, sau đó gặm cắn dọc theo cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô đi xuống, mỗi lần đi xuống thêm một chút, cơ thể cô lại run rẩy.

 

Nút áo khoác của cô bị ngón tay linh hoạt của anh cởi ra, cách một lớp áo lông cừu mỏng manh. Bàn tay anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay dần không an phận bắt đầu đi vào dò xét, đến đâu cũng là làn da mịn màng.

 

Tay anh hơi lạnh, kích thích khiến Hà An Nhiên không khỏi cử động cơ thể, nhưng cô vừa cử động thì đã bị anh dùng sức ôm eo lại.

 

Chu Duyên Xuyên nhíu mày, giọng nói khàn khàn kì lạ khiến nó còn dụ hoặc hơn bình thường rất nhiều lần: “Đừng nhúc nhích.”

 

Thích ứng với độ ấm bàn tay anh, Hà An Nhiên cũng không dám lộn xộn nữa. Nhưng Chu Duyên Xuyên cũng không tiếp tục di chuyển xuống, bàn tay chỉ đặt trên eo cô.

 

Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hô hấp dồn dập, như đang kiềm chế bản thân mình lại.

 

Một lúc lâu sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ rút tay trong áo cô về.

 

“Gâu gâu!” Yoyo đang ghé vào bàn ăn đột nhiên ngẩng đầu sủa một tiếng thật to. Hai người đều nhìn sang phía nó, Yoyo mờ mịt nhìn hai người họ, nó không biết hai chủ nhân đang làm gì, hơn nữa nó đã đói bụng rồi.

 

Chu Duyên Xuyên nhớ ra, vừa rồi ở nhà Tề Nghiễm Ninh, mấy người họ đã ăn no, nhưng Yoyo ngoại trừ gặm một chút thịt thì chưa ăn tối.

 

Chu Duyên Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Anh đi cho Yoyo ăn.”

 

Nói xong, anh liền định đứng dậy chuẩn bị lấy đồ ăn cho chó, nhưng còn chưa tách ra thì cánh tay đã bị kéo lại. Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại thơm ngát khiến anh điên cuồng dán vào, cánh tay của cô vòng quanh cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

 

Chu Duyên Xuyên sửng sốt, cô có biết mình đang làm gì không?

 

Anh đẩy cô cách mình ra một chút, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em có biết em đang làm gì không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-62.html.]

Gương mặt Hà An Nhiên hồng hồng, trái tim vì hồi hộp mà như muốn nổ tung, cô rất rõ ràng mình làm vậy sẽ đem lại điều gì.

 

“… Biết.” Giọng cô nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay.

 

Vừa nói xong, cằm cô liền bị người ta nâng lên. Anh hôn sâu cô, cô cảm thấy đầu lưỡi của anh như có ngọn lửa, nóng bỏng khiến cô theo bản năng muốn chạy trốn, rồi lại bị anh bức không còn đường lui.

 

Anh đột nhiên rời khỏi môi cô, sau đó bế ngang cô lên, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.

 

Cô bị ném lên giường lớn mềm mại, còn chưa kịp bò dậy thì đã cảm giác được cơ thể rắn chắc nóng như lửa đè lên. Đôi tay cô bị anh nhấc lên, sau đó bị anh áp chế trên đỉnh đầu.

 

“Đây là em trêu chọc anh.” Giọng anh trầm xuống vài decibel.

 

Hà An Nhiên không dám lên tiếng, chỉ có thể vô tội mở to mắt nhìn anh.

 

Chu Duyên Xuyên thật sự bị cô chọc giận. Anh buông tay cô ra, không chút do dự bắt đầu cởi quần áo trên người cô, áo khoác, áo lông cừu gì đó cũng bị anh cởi xuống hết.

 

Cho đến khi một cơ thể mảnh khảnh trắng mịn lộ ra.

 

Đầu óc Chu Duyên Xuyên như muốn nổ tung, đôi mắt đỏ ngầu.

 

Hà An Nhiên xấu hổ không dám mở mắt, bàn tay anh bất ngờ chạm vào nơi mềm mại của cô, khiến trong miệng cô không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ.

 

Hà An Nhiên bị tiếng rên rỉ này làm cho kinh ngạc, âm thanh mềm mại đáng yêu này thật sự phát ra từ cô sao?

 

Còn Chu Duyên Xuyên lại vì này tiếng rên rỉ này mà hô hấp càng thêm dồn dập. Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh đứng thẳng người dậy, nhanh chóng cởi áo trên người, sau đó là quần.

 

Cuối cùng hai người cũng chân chính chạm vào nhau, da thịt trần trụi cọ sát vào nhau khiến cho hai người đều run rẩy.

 

Bụng cô có thứ gì đó chạm vào, rất nóng, cô không nhịn được mà lùi lên trên, nhưng lại bị anh bá đạo ôm eo lại.

 

“Có hơi khó chịu…” Cô nhỏ giọng nói.

 

“Chút nữa là không sao rồi.” Anh dán vào vành tai mẫn cảm của cô, nói.

 

Rốt cuộc thì Chu Duyên Xuyên cũng không phải là chính nhân quân tử gì, anh là quân tử đối với người khác chỉ vì anh không có dục vọng, còn cô gái trong lòng anh lại là tất cả chấp niệm, dục vọng được chiếm hữu của anh.

 

Chu Duyên Xuyên nhìn cô gái dưới thân mình, cô gái khiến anh vừa si mê lại vừa điên cuồng, cô gái anh yêu thương đặt trong lòng nhiều năm, cô tựa như một đóa hoa anh túc, khiến cho anh muốn ngừng cũng không được.

Loading...