Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-08-11 17:02:48
Lượt xem: 101

Cúp máy xong, Chu Duyên Xuyên trả lại điện thoại cho cô.

 

“Anh Triệu à?”

 

“Ừ.”

 

“Anh cứ cúp như vậy?”

 

“Chứ sao, cho anh ấy biết anh không sao là được rồi.” Chu Duyên Xuyên vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh.

 

“Vừa rồi hai đứa con đứng trước cửa thì thầm gì đấy?”

 

Lúc nãy ở trong phòng bệnh, bà thấy hai đứa nó nói gì đó ngoài cửa, không biết là đang thì thầm chuyện gì.

 

Chu Duyên Xuyên đi đến bên cạnh bà, rót cho bà một ly nước.

 

“Không có gì, chỉ là nói một ít chuyện khi còn nhỏ thôi ạ.”

 

Nói đến việc này, bà mới nhớ tới có một việc mà bà quên hỏi: “Sao hai người các con gặp được nhau?”

 

Chu Duyên Xuyên nhìn Hà An Nhiên, thong dong nói: “Chỉ cần có duyên phận, dù ở rất xa cũng có thể gặp lại.”

 

Thẩm Bội Tuệ khó hiểu, bà cảm thấy Chu Duyên Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng trong chốc lát lại không hiểu ý của anh, xem ra cú ngã lần này thật sự ảnh hưởng đến não của bà.

 

Thẩm Bội Tuệ không hiểu ý của Chu Duyên Xuyên, nhưng trong lòng Hà An Nhiên lại sáng như gương.

 

“Mẹ, lúc con cùng Tống Trân đi thử vai thì gặp phải anh ấy, rất trùng hợp nhỉ.” Hà An Nhiên cười gượng.

 

“Đúng là trùng hợp thật.”

 

Cả một ngày hôm nay, phần lớn thời gian Thẩm Bội Tuệ đều ngủ, có thể là vì vừa làm giải phẫu xong, sức khỏe còn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng có khả năng là gần đây bà quá vất vả.

 

Thẩm Bội Tuệ ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh, lúc bà tỉnh lại thì nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha. An Nhiên đang dựa vào sô pha để ngủ, còn Chu Duyên Xuyên bên cạnh đang đọc báo, Thẩm Bội Tuệ nhìn hai người họ, cảm thấy rất ấm áp.

 

Bà đang muốn gọi Chu Duyên Xuyên thì lại thấy Chu Duyên Xuyên nhìn An Nhiên, sau đó nhẹ nhàng đặt báo trong tay xuống, anh lấy cái chăn mỏng cẩn thận đắp lên người cô.

 

Việc này vốn dĩ rất bình thường, nhưng hành động tiếp theo của anh lại làm bà ngây ngẩn cả người.

 

Bởi vì Chu Duyên Xuyên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi An Nhiên.

 

Trong lòng bà kinh ngạc, một loại dự cảm xẹt qua đầu.

 

Chu Duyên Xuyên vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Bội Tuệ đang mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình.

 

Anh không khỏi xấu hổ.

 

Hình như cái hôn vừa rồi… Cô Thẩm đã thấy được…

 

Anh giúp Hà An Nhiên giém chăn, sau đó đứng dậy đi qua chỗ Thẩm Bội Tuệ.

 

...

Hà An Nhiên tỉnh lại, cô vừa định đứng dậy liền nhìn thấy cái chăn trên người, đôi mắt cô hơi tối lại, môi nhẹ nhàng mấp máy.

 

Cô giương mắt nhìn qua phía giường bệnh của Thẩm Bội Tuệ. Chu Duyên Xuyên ngồi bên giường bệnh, đang cúi đầu gọt táo.

 

Mặt trời bên ngoài đã dần chuyển sang phía Tây, cả phòng bệnh được nhuộm một màu vàng nhạt yên ả, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng.

 

Trong tay Thẩm Bội Tuệ đang cầm một miếng táo đã gọt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh.

 

Hà An Nhiên cứ lẳng lặng nhìn như vậy, khóe môi không khỏi hơi cong lên.

 

“Tỉnh rồi sao không nói gì?” Thẩm Bội Tuệ quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Hà An Nhiên đã tỉnh lại.

 

“Vừa… Vừa tỉnh ạ…” Hà An Nhiên ngập ngừng.

 

Lúc này Chu Duyên Xuyên cũng đã quay đầu nhìn cô, anh ngồi ngược sáng, mỉm cười dịu dàng với cô. Anh giơ quả táo đã gọt lên.

 

“Ăn không?”

 

Thẩm Bội Tuệ nhìn màn đêm bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-51.html.]

 

“Không còn sớm nữa, hai người các con về đi.”

 

“Đêm nay con ở đây với mẹ.”

 

Thẩm Bội Tuệ xua tay: “Không cần đâu, cô Thường đã nói sẽ qua với mẹ rồi.”

 

“Cô Thường sắp đến?”

 

“Ừ, cho nên hai con cứ về đi, hơn nữa nơi này cũng không đủ chỗ cho hai người các con ngủ.”

 

Hà An Nhiên không về, Chu Duyên Xuyên đương nhiên cũng không thể nào về một mình.

 

Hà An Nhiên ngẫm nghĩ, nói chờ cô Thường đến rồi mới đi. Thẩm Bội Tuệ cũng không nói gì thêm.

 

Nửa giờ sau, Thường Tâm Như xách theo một cặp lồng giữ ấm, mở cửa nhìn thấy Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên thì sửng sốt.

 

“Hai đứa chưa đi à?”

 

Hà An Nhiên đứng dậy: “Chúng con muốn chờ cô đến rồi mới đi.”

 

Thường Tâm Như đặt cặp lồng giữ ấm lên bàn, cười nói: “Cô đến rồi, vậy các con về đi.”

 

“Vâng ạ, cảm ơn cô, cô Thường.”

 

Thường Tâm Như mang theo bữa tối cho Thẩm Bội Tuệ, bà vội vàng giúp Thẩm Bội Tuệ kéo bàn ăn trên giường bệnh.

 

“Con bé ngốc này, có gì mà cảm ơn với không cảm ơn.”

 

“Đúng rồi, An Nhiên, thằng nhóc Từ Diễm đến Bắc Kinh chưa?” Thường Tâm Như vừa mở bình giữ nhiệt vừa hỏi.

 

Từ Diễm?

 

Chu Duyên Xuyên cảm thấy tên này có hơi quen tai, cẩn thận nghĩ lại, người lần trước cô đi đón hẳn là Từ Diễm. Nhưng mà Từ Diễm có quan hệ gì với cô Thường này?

 

Hà An Nhiên gật đầu: “Đến rồi ạ.”

 

“Cái thằng này, cũng không biết gọi về nhà một cuộc.”

 

“Nghe anh Thanh nói gần đây anh ấy rất bận, chờ anh ấy bận rộn xong thì chắc sẽ gọi về đấy ạ.”

 

Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, cả một đường Chu Duyên Xuyên đều không nói chuyện, Hà An Nhiên cảm thấy tâm trạng anh không được tốt lắm.

 

“Anh sao thế?”

 

Chu Duyên Xuyên đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn cô.

 

“Từ Diễm là ai?”

 

“Bạn em.”

 

Chu Duyên Xuyên bình tình nhìn cô, khiến Hà An Nhiên có chút luống cuống.

 

“Chỉ là bạn?”

 

Hà An Nhiên khó hiểu nhìn anh, không hiểu ý của anh là gì.

 

“Chứ sao nữa?”

 

“Vậy… em… có thích cậu ta không?”

 

Hà An Nhiên sửng sốt, đột nhiên hiểu ra vì sao tâm trạng của Chu Duyên Xuyên không tốt.

 

Cô nở nụ cười: “Thích chứ.”

 

Vừa dứt lời, cô thấy sắc mặt của Chu Duyên Xuyên lập tức trầm xuống.

 

“Thích như em gái với anh trai vậy.” Cô bình thản chèn thêm một câu.

 

Khuôn mặt vốn đang trầm xuống của Chu Duyên Xuyên lập tức lại bừng sáng, Hà An Nhiên nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, không hổ danh là ảnh đế, tốc độ biến sắc quá nhanh.

Loading...