Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:34:19
Lượt xem: 114

"Tiết lộ một chút được không?" Tôn Duyệt cà lơ phất phơ dựa vào người Hà An Nhiên.

 

"Gì chứ?" Hà An Nhiên liếc cô ấy.

 

"Cậu có thể đừng giả ngu nữa được không, người đưa cậu đến là ai?" Tôn Duyệt làm mặt quỷ.

 

Hà An Nhiên biết, nếu cô không nói nói, Tôn Duyệt có thể quấn lấy cô như vậy cả ngày.

 

"Con trai của một cô mà mình quen thôi, không có quan hệ gì."

 

"Vậy thôi?"

 

"Nếu không thì cậu còn muốn thế nào nữa?"

 

Hai người cùng nhau đi vào thang máy, thang máy sắp đóng cửa thì đột nhiên bị một bàn tay thon dài sạch sẽ ngăn lại. Một nam sinh mang mũ lưỡi trai, thân hình cao lớn đi đến. Tôn Duyệt nhìn kỹ, người này không phải là cậu em đưa cơm hộp dưới lầu sao, vẻ ngoài đẹp đẽ mơn mởn, cô ấy lập tức đứng thẳng người.

 

"Ôi chao, cậu em, là em à."

 

"Tôi có tên."

 

Cậu ta vừa nói, Hà An Nhiên và Tôn Duyệt đều sửng sốt. Tuy bọn họ cũng biết nhau một thời gian rồi nhưng ngoại trừ lúc đưa cơm cậu ta sẽ nói một hai câu với các cô thì lúc khác, cho dù chạm mặt cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện.

 

"Vậy cậu tên gì?" Tôn Duyệt phản ứng lại, cười hỏi.

 

Nam sinh nhìn Hà An Nhiên đang cúi đầu, nói: "... Hạ Kỳ."

 

"Hạ Kỳ, tên thật dễ nghe. Bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Mười chín."

 

"Đinh."

 

Đã đến tầng tám.

 

Cậu ta gật đầu mỉm cười với các cô, sau đó bước đi ra ngoài, tới quán cơm thịt nướng cách đó không xa.

 

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Kỳ mới đình chỉ bước chân, cậu ta bình tĩnh xoay người lại, lần nữa đi vào thang máy để chuẩn bị xuống tầng.

 

Điện thoại trong túi rung lên.

 

"Alo, rốt cuộc là cậu đang ở đâu, Diệt Tuyệt sắp đến điểm danh rồi. Đại thiếu gia à, tôi cầu xin cậu có được không?"

 

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tôi biết rồi." Hạ Kỳ cúp điện thoại, mặt không biểu tình đi vào thang máy.

 

...

"Cậu bé kia mới mười chín tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã đi làm rồi. Aiz, nhưng mà nói đi nói lại, với chiều cao và giá trị nhan sắc kia, làm người đưa cơm cũng thật tội cho cậu ta quá." Tôn Duyệt cảm thán.

 

"Sao đấy, không phải cậu muốn làm trâu già gặm cỏ non chứ?"

 

"Khụ khụ..." Tôn Duyệt đỏ mặt.

 

"Làm ơn, mình đã hai mươi ba rồi, lớn hơn tận bốn tuổi, mình nói lung tung chút cũng không được sao?"

 

"Cậu còn biết mình toàn nói lung tung à." Hà An Nhiên ẩn ý nói.

 

Tôn Duyệt ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại: "Được đó, Hà An Nhiên, cậu còn chơi trò miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm phải không?"

 

"Học cậu thôi." Hà An Nhiên đẩy cho cô ấy.

 

"Đinh." Cửa thang máy mở ra, Hà An Nhiên đi ra ngoài trước.

 

"Khụ khụ... Cái gì... Mình là cái loại người này sao! Mình miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm khi nào?"

 

...

Buổi chiều, Hà An Nhiên nhận được điện thoại của Từ Diễm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-27.html.]

"Alo, Từ Diễm."

 

"Anh đến Bắc Kinh rồi, tới đón anh được không?"

 

"Bây giờ?" Hà An Nhiên nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến giờ tan tầm rồi.

 

"Đúng vậy, anh đang ở sân bay. Sắp đông c.h.ế.t rồi, mau đến đón anh."

 

"Anh không thể tự lái xe đến à?"

 

"Không thể, em phải đi đón anh, nhanh lên. Nếu anh gặp lạnh bị cảm, giọng nói xuất hiện vấn đề, em phải phụ trách đấy, cho em nửa giờ."

 

Từ Diễm vừa nói xong liền "tút" một cái cúp điện thoại.

 

"Alo..."

 

Nửa giờ?

 

Nửa giờ cô làm sao mà đến kịp? Người này vẫn giống như trước kia, vẫn không chịu nói lý.

 

"Duyệt, Từ Diễm về rồi, mình phải đi sân bay đón anh ấy. Mình đi trước đây, phần còn lại nhờ cậu đó."

 

"Anh ấy về rồi à?"

 

"Ừ, về rồi."

 

"Được, vậy cậu đi đi."

 

...

Bên ngoài tòa nhà, một chiếc Touareg đang dừng lại.

 

"Yoyo, sắp thấy chủ nhân rồi, có vui không?" Chu Duyên Xuyên quay đầu nói chuyện với Yoyo ở phía sau.

 

Bởi vì quay đầu đi, cho nên anh không nhìn thấy Hà An Nhiên chạy ra khỏi tòa nhà, vội vàng bắt một chiếc taxi rồi đi.

 

Anh duỗi tay xoa đầu nó: "Chờ một lát nữa thôi."

 

Chu Duyên Xuyên giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua giờ tan tầm của Hà An Nhiên nửa tiếng nhưng anh vẫn chưa thấy cô ra.

 

Một lát sau, anh lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng điện thoại cô tắt máy.

 

Chu Duyên Xuyên nhíu mày, sau đó mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, đẩy cửa xuống xe đi vào bên trong.

 

Lúc đi qua đại sảnh, anh thấy có mấy cô gái đi đến, anh nhìn qua theo bản năng, bởi vì trong những cô gái đó, anh thấy có một người quen mắt.

 

Hôm nay buổi sáng lúc anh rời đi có nhìn thấy cô ta và Hà An Nhiên nói chuyện với nhau qua kính chiếu hậu.

 

Mấy người đi qua nhau, anh nghe thấy được đoạn đối thoại giữa các cô ấy.

 

"Chị Duyệt, sao hôm nay chị An Nhiên đi gấp vậy?"

 

"Từ Diễm về rồi, cậu ấy đi đón anh ấy."

 

"Học trưởng Từ? Wow, quả nhiên trong lòng chị An Nhiên, học trưởng Từ vẫn quan trọng nhất. Học trưởng Từ vừa đến chị An Nhiên đã chạy đi đón, lúc còn học đại học hai người họ được không biết bao nhiêu người hâm mộ, nói hai người họ không ở bên nhau, em không tin."

 

"Đồng ý, em cảm thấy chắc chắn hai người họ đang ở bên nhau."

 

Lúc những cô gái đó đi ngang qua, Chu Duyên Xuyên dừng bước.

 

Từ Diễm?

 

Anh yên lặng nhẩm hai chữ này trong đầu, đây là một cái tên anh chưa từng nghe qua, nhưng mà tên này lại đi cùng với An Nhiên. Thì ra trong những năm không có anh, bên cạnh cô đã có người mà anh không quen biết.

 

Từ Diễm vừa đến, cô đã vội vàng đi đón anh ta, hoàn toàn vứt anh ra sau đầu.

 

Hà An Nhiên, rốt cuộc em đặt anh ở vị trí nào?

Loading...