Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-16 21:03:31
Lượt xem: 312

Hai người đi vào một văn phòng từ cửa sau, trong phòng là đạo diễn Cố Kỳ Hành của bộ phim《Cẩm Tú Sơn Hà》, còn có một vài người của tổ đạo diễn.

 

"Đến đây ngồi đi."

 

Tề Nghiễm Ninh và Hà Tụng Nghị kéo khẩu trang xuống. Mấy người liền chào hỏi qua lại lẫn nhau.

 

Tề Nghiễm Ninh có hơi thất thần, anh còn đang suy nghĩ đến cô gái trong hành lang kia, thật sự có gì đó rất quen, dường như anh đã gặp qua ở đâu đó.

 

Đúng lúc này, đột nhiên trong đầu anh hiện lên một tia sáng.

 

Là Hà An Nhiên.

 

...

 

Lúc Tống Trân đi vào phỏng vấn, Hà An Nhiên yên lặng ngồi trên ghế ngoài hành lang. Nơi này cũng chỉ có mỗi mình cô, bởi vì Tống Trân là người thử vai cuối cùng, các diễn viên khác thử vai xong đã rời đi.

 

Cô vừa ngồi nghĩ lung tung vừa chờ Tống Trân. Có lẽ do mải mê suy nghĩ, cho nên có người đứng cạnh mình từ lúc nào cô cũng hoàn toàn không hay.

 

"Hà An Nhiên."

 

Cho đến khi một giọng nói trầm thấp lại vô cùng quen thuộc cất lên, cả người Hà An Nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.

 

Anh mặc một chiếc áo phao màu đen, dáng người cao lớn, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ to rộng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, trên mặt mang khẩu trang y tế màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt thâm u đen tối.

 

Chu Duyên Xuyên?

 

Tuy rằng người đàn ông trước mặt vây mình kín mít từ trong ra ngoài nhưng Hà An Nhiên vô cùng quen thuộc với anh, vừa liếc mắt là đã nhận ra.

 

Trong giây phút đó, Hà An Nhiên cảm thấy hai lỗ tai mình như ù đi, trong đầu đều là tiếng nói của Chu Duyên Xuyên.

 

Thì ra chia xa bảy năm, anh trong cô vẫn sống động như vậy, kí ức vốn hơi mơ hồ thoáng chốc đã trở nên rõ ràng.

 

Khóe môi cô vẫn mang theo nụ cười mỉm như cũ: "Anh Chu."

 

Anh Chu?

 

Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang chợt thay đổi. Trong kí ức của anh, trước nay cô vẫn luôn gọi anh bằng cả tên lẫn họ - Chu Duyên Xuyên, vài năm không gặp, đảo mắt đã trở thành người xa lạ?

 

"Đã lâu không gặp nhỉ?"

 

Anh không nói gì, chỉ xoay người ngồi xuống bên cạnh cô.

 

"Đã lâu, là bao lâu?" Một lát sau, cô mới nghe được giọng nói thản nhiên của Chu Duyên Xuyên.

 

Lúc này Hà An Nhiên vô cùng căng thẳng, trong cổ như có gì đó chặn lại, yết hầu như bị người ta bóp lấy, một câu cũng không nói được, hai tay nắm chặt.

 

Chu Duyên Xuyên cũng nhìn thấy động tác của cô, nhiều năm trôi qua qua, thói quen nắm c.h.ặ.t t.a.y khi căng thẳng của cô vẫn không thay đổi.

 

"Bảy năm..."

 

"Bảy năm?" Chu Duyên Xuyên lặp lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-2.html.]

Trái tim Hà An Nhiên "thịch" một tiếng.

 

"Về khi nào?" Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu.

 

"Thật ra cũng chưa được bao lâu..."

 

Chu Duyên Xuyên không hề đáp lời.

 

Hà An Nhiên len lén nghiêng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên, giờ phút này anh mang mũ lưỡi trai và khẩu trang nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng cô vẫn thấy đôi mày đang nhíu chặt của anh.

 

Cô quá hiểu Chu Duyên Xuyên, cho nên cô biết Chu Duyên Xuyên đang tức giận. Nhưng cô không biết vì sao anh lại giận.

 

Không khí trong nháy mắt như dừng lại, ngay cả hít thở cũng rất cẩn thận. Cô đứng ngồi không yên, Chu Duyên Xuyên lại không nói lời nào, cô cũng không dám mở miệng.

 

Tình cảnh này khiến cô nhớ đến rất nhiều năm về trước, mỗi lần Chu Duyên Xuyên giảng bài cho cô, giảng một lần cô không hiểu, giảng lần hai không hiểu, lần thứ ba vẫn không hiểu, anh nói rất nhiều lần, cô vẫn không hiểu.

 

Lúc đó Chu Duyên Xuyên không nói gì, cũng không mắng cô, chỉ dùng khuỷu tay đè lên bàn học, bàn tay nâng cằm, hơi chau mày, không nói một lời nhìn cô.

 

Hà An Nhiên cũng rất rõ ràng, Chu Duyên Xuyên không nói một lời còn đáng sợ hơn Chu Duyên Xuyên chửi ầm lên, tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng chửi ầm lên của anh.

 

Chu Duyên Xuyên quá lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng thờ ờ, cứ như chưa từng có việc gì đáng để anh quan tâm.

 

"Đưa điện thoại cho anh." Chu Duyên Xuyên đột nhiên đưa tay về phía cô.

 

Lời Chu Duyên Xuyên nói, Hà An Nhiên chưa bao giờ dám cự tuyệt, cho nên cô không hỏi gì, chỉ lấy điện thoai trong túi đưa cho anh.

 

Chu Duyên Xuyên cầm điện thoại của cô, bật màn hình, yêu cầu mật mã. Anh nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp bấm bốn chữ số.

 

1234.

 

Loại sinh vật đơn bào giống như cô sao có thể trông cậy vào việc đặt một cái mật mã phức tạp, không chừng phức tạp quá... ngay cả cô cũng quên luôn.

 

Hà An Nhiên ở bên cạnh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, sao anh lại dễ dàng đoán được như vậy?

 

"Số điện thoại?" Anh tiếp tục hỏi.

 

"138 1395 91**" Hà An Nhiên buột miệng thốt ra.

 

Cô nhìn Chu Duyên Xuyên bấm một dãy số trên điện thoại của cô, sau đó bấm nút gọi.

 

Tiếng điện thoại rung vang lên.

 

Thông tin người gọi: Chu Duyên Xuyên.

 

Hà An Nhiên sửng sốt vài giây, sau đó giật điện thoại của mình từ tay Chu Duyên Xuyên, cúp máy.

 

"Ra là em còn nhớ số điện thoại của anh." Chu Duyên Xuyên nhàn nhạt nói, ngữ khí bình tĩnh không chút phập phồng, nghe không ra hỉ nộ ái ố.

 

Hà An Nhiên không dám trả lời, chỉ nắm chặt điện thoại điện thoại trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Thật ra số điện thoại của Chu Duyên Xuyên cô chưa từng quên, huống gì số điện thoại này là cô tự tay đăng ký cho anh.

 

Nhiều năm như vậy, mặc kệ cô thay đổi bao nhiêu chiếc điện thoại, số điện thoại của Chu Duyên Xuyên vẫn luôn tồn tại trong bộ nhớ điện thoại của cô. Chỉ là cô chưa từng gọi cho anh, bởi vì cô không dám chắc, đã nhiều năm như vậy, Chu Duyên Xuyên có còn sử dụng số điện thoại này nữa không. Cô sợ khi mình nhấn phím gọi sẽ chỉ nghe được giọng nữ máy móc lạnh lùng của đầu dây bên kia, bóp c.h.ế.t tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô.

Loading...