Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-25 19:33:59
Lượt xem: 145

Sau khi Chu Duyên Xuyên đi rồi, nửa ngày sau Hà An Nhiên vẫn chưa phản ứng lại. Trong phòng tối đen như mực, cô thẫn thờ ngồi trên sàn nhà, hoàn toàn không biết lạnh. Cô cảm thấy trái tim mình như bị người ta nắm chặt, đau đớn đến mức khiến cô không thở nổi. Vừa rồi anh hỏi cô, bảy năm này có từng nhớ anh không.

 

Cô rất muốn nói cho anh, sao cô có thể không nhớ anh đây, cô nhớ anh, nhớ đến phát điên lên. Đã không chỉ một lần cô muốn lén trở về tìm anh, cho dù chỉ nhìn anh một cái cũng được, nhưng cô không thể, cũng không dám.

 

Năm năm đó, Hà An Nhiên đã sớm quen có Chu Duyên Xuyên bên cạnh, người bệnh chính là như vậy, có được lâu rồi liền sẽ cho rằng đó là của mình. Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày phải rời khỏi Chu Duyên Xuyên, đi đến một nơi không có anh, sống một cuộc sống không có anh.

 

Cô ngồi thẫn thờ trên mặt đất một lúc lâu mới từ từ vịn tường đứng dậy, bật đèn lên. Lúc đi ngang qua phòng bếp, cô nhìn thấy cửa sổ phòng bếp bị mở ra, cô nhớ rõ trước đó trời mưa, cô không mở cửa sổ, mà đối diện cửa sổ chính là chiếc bàn thủy tinh quen thuộc, nơi đó vừa rồi còn đặt nửa trái sầu riêng.

 

Cô đờ đẫn đứng đó, đột nhiên cảm thấy đôi mắt cay cay, như có thứ gì sắp trào ra.

 

...

Chu Duyên Xuyên xuống lầu cũng không vội vàng rời đi. Anh ngồi trong buồng xe tối tăm, đôi mắt sâu thẳm đen tối. Anh lấy một cái hộp nhỏ trong xe, rút một điếu thuốc, châm lửa. Trong chốc lát, làn khói trắng lượn lờ trong khoang xe.

 

Vừa rồi là anh quá sốt ruột, rốt cuộc thì anh vẫn không thể khống chế được mình. Đối mặt với cô, sự bình tĩnh, lý trí mà anh luôn tự hào, toàn bộ đều sụp đổ hết.

 

Bảy năm, rõ ràng là có thể khiến rất nhiều ký ức mất đi, nhưng Chu Duyên Xuyên lại không như vậy. Những ký ức liên quan đến Hà An Nhiên trong anh không những không theo thời gian trôi đi mà trở nên mơ hồ, ngược lại còn càng ngày càng rõ ràng, giống như bị người ta dùng đao khảm sâu vào xương cốt vậy.

 

Anh tìm cô, phát điên mà tìm cô, nhưng anh không tìm thấy. Mỗi khi đi qua một thành phố anh liền nhớ đến cô, có phải cô cũng đã từng ở đây không, hay là cô đang ở đây, có khi nào trong một cái lơ đãng xoay người, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia không.

 

Thế nhưng sau này rốt cuộc anh cũng hiểu, thế giới lớn như thế, mỗi người lại nhỏ bé như vậy, nhỏ đến mức chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa biển rộng mênh mang, giữa biển rộng tìm một hạt cát, nói thì dễ hơn làm. Nếu không thể tìm thấy cô, vậy anh chỉ có thể chọn phương pháp ngu ngốc nhất, nhưng cũng thực dụng nhất.

 

Chờ.

 

Anh đi đến một thành phố khác, không tìm thấy cô, vậy anh sẽ ở thành phố đó chờ cô. Nếu muốn để cô nhìn thấy mình, vậy anh phải đứng ở trên cao, bởi vì khi đứng trên chỗ cao, cho dù anh không nhìn thấy cô, cô cũng sẽ nhìn thấy anh.

 

Sự thật chứng minh lựa chọn của anh là chính xác, anh chờ được rồi. Tuy quá trình này có hơi lâu nhưng kết quả vẫn như anh muốn, đối với anh mà nói như vậy là đủ rồi.

 

Thuốc lá nhanh chóng cháy hết, anh tắt tàn thuốc, sau đó khởi động xe, chiếc xe chạy ra tiểu khu trong nháy mắt.

 

...

“An Nhiên, An Nhiên.” Tôn Duyệt cầm Ipad trên tay, kéo ghế sang chỗ cô. Hà An Nhiên ngừng bút, khó hiểu nhìn cô ấy.

 

“Cậu không xem họp báo của 《Cẩm Tú Sơn Hà》 à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-19.html.]

Hà An Nhiên lắc đầu.

 

“Rất nhiều người đều đang háo hức chờ, cậu thì lại thờ ơ như vậy.”

 

Hà An Nhiên không lên tiếng, nắm chặt bút chuẩn bị vẽ tranh tiếp.

 

“Bụp.” một tiếng, Tôn Duyệt đè Ipad lên giấy phác hoạ của cô. Ipad đang phát video trực tiếp cuộc họp báo của bộ phim điện ảnh《Cẩm Tú Sơn Hà 》.

 

Việc này cô đã sớm biết, đêm qua Tống Trân cũng đã nói với cô.

 

Giữa một đám diễn viên, cô liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Chu Duyên Xuyên, anh mặc tây trang, dáng người cao lớn rắn rỏi, khiến ánh mắt người ta không thể dời đi.

 

[1] Hãng thời trang của Pháp, được thành lập bởi nhà thiết kế thời trang Jeanne-Marie Lanvin.

 

Lúc này người chủ trì đang nói chuyện với anh. Anh nhìn người chủ trì, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Nếu người chủ trì này không phải là nam thì không biết sẽ có bao nhiêu fan ghen tị đây.

 

“Lần này anh đóng vai Tam Hoàng tử Lý Khoảnh, anh cảm thấy đó là một người như thế nào?”

 

Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Lý Khoảnh sao? Trong phim Lý Khoảnh là người nhìn bên ngoài thì ôn hòa vô hại nhưng bên trong lại nhìn thấu hết tất cả. Anh ta không muốn tranh giành, nhưng lại không thể không bị kéo vào cuộc tranh chấp ấy, giai đoạn trước và sau có sự thay đổi khiến nhân vật này càng thêm thâm trầm hơn.”

 

“Vậy anh thích Lý Khoảnh giai đoạn trước hay giai đoạn sau?”

 

Chu Duyên Xuyên thẳng thắn trả lời: “Sau khi Lý Khoảnh bị “hắc hóa” thì diễn thỏa mãn hơn.”

 

Nghe Chu Duyên Xuyên thẳng thắn trả lời như vậy, người chủ trì và mấy diễn viên khác đều bất giác bật cười, bầu không khí lúc này cũng vô cùng hòa hợp.

 

“Theo tôi được biết, ngoại trừ một bộ phim truyền hình thì dường như tất cả các bộ phim khác của anh đều là phim điện ảnh. Hình tượng của anh rõ ràng là hợp với phim truyền hình hơn, nhưng vì sao anh lại chấp nhất với phim điện ảnh như vậy?”

 

“Bởi vì đóng phim điện ảnh nổi tiếng nhanh hơn.” Chu Duyên Xuyên gần như là không hề suy xét đã nói thẳng.

 

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững người, tuy rằng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng chuyện này, nhưng đây lại là nói trắng ra không hề xuy xét.

 

“Vì sao lúc ấy anh lại muốn nổi tiếng nhanh như vậy?” Dù sao cũng đã lăn lộn trong giới một thời gian, người chủ trì nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, nhân cơ hội hỏi.

 

Lấy điều kiện của Chu Duyên Xuyên, nổi tiếng tuyệt đối không phải là vấn đề. Giá trị nhan sắc, kỹ thuật diễn đều phù hợp, lúc trước sau khi 《Thanh Thành》được chiếu, rõ ràng là anh có cơ hội rất tốt để điều chỉnh, có được một đống tài nguyên từ phim truyền hình. Nhưng anh lại phá bỏ nhận định của mọi người sẽ đi diễn phim truyền hình, một lời không hợp liền quay lại phim điện ảnh.

Loading...