Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người tình nhỏ của tôi - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:26:32
Lượt xem: 18

Chỉ có anh ấy biết.

 

Họ không ở cùng một thế giới.

 

Họ không gặp nhau trong ngành giải trí.

 

Lần đầu tiền bọn họ gặp nhau không phải là ở trường đại học.

 

Họ đã yêu nhau từ thời thơ ấu và lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ côi.

 

Chỉ là Ôn Dĩ Tường của thế giới này mới mười tám tuổi đã ch*t, để lại anh một mình trên thế gian.

 

Còn Ôn Dĩ Tường của thế giới kia thành công sống qua mười tám tuổi.

 

Cô gia nhập làng giải trí và thực hiện được ước mơ của mình.

 

Anh của thế giới đó vẫn luôn được ở bên cô.

 

Thật ghen tị.

 

Thật đáng ghét.

 

Anh thậm chí còn đang suy nghĩ.

 

Nếu anh ch*t trong thế giới đó.

 

Liệu Ôn Dĩ Tường có mãi mãi là của anh?

 

Anh không dám để Ôn Dĩ Tường phát hiện ra những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.

 

Anh đã nói dối rất nhiều

 

Cuối cùng, anh gần như đã lừa dối chính mình.

 

Ghen tị và tiếc nuối luôn đan xen trong tâm trí anh.

 

Đến khi anh sắp rơi vào vòng xoáy đánh mất chính mình rồi.

 

Nhưng anh lại nghe thấy Ôn Dĩ Tường thì thầm ở đầu bên kia điện thoại:

 

"Giá như chị gặp em sớm hơn."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-nho-cua-toi/chuong-19.html.]

"Có lẽ chị sẽ rất vui vẻ khi gặp lại em, giữa chúng ta sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy."

 

"Tiểu Văn, em có thể đợi chị được không? Chị nhớ lần đầu tiên anh gặp em là năm 20 tuổi."

 

"Da mặt chị mỏng quá, quá xấu hổ để tới bắt chuyện với em. Vậy nên em phải ra bắt chuyện trước, biết chưa?"

 

Anh bỗng bật khóc.

 

Đôi mắt anh đầy sự bối rối.

 

Đó là những ngày đã bị đánh cắp của anh.

 

Anh thực sự rất ghen tị với Thẩm Hữu Văn kia.

 

Ghen tị vì rõ ràng mình đã có được Ôn Dĩ Tường nhưng lại không biết trân trọng.

 

Anh luôn không giỏi thể hiện cảm xúc của mình.

 

Nhưng bây giờ đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

 

Anh ấy hy vọng Ôn Dĩ Tường có thể hạnh phúc dù là ở thế giới nào.

 

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.

 

Anh đứng dậy đi về phía bờ biển.

 

Bây giờ, anh sẽ đi tìm Ôn Dĩ Tường của thế giới này.

 

"..."

 

Đêm khuya tôi chợt tỉnh giấc.

 

Không còn buồn ngủ nữa.

 

Tôi cảm thấy rất hoảng loạn, nhưng tôi không biết mình đang hoảng sợ vì điều gì.

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh đã ngủ say.

 

Đưa tay ra ôm anh chặt hơn.

 

Tôi cần nói chuyện với Tiểu Văn vào ngày mai.

 

Kêu anh hãy tìm tôi của mười tám tuổi.

Loading...