Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người mẹ vô tình - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:15:27
Lượt xem: 872

12

 

"Viết đi chứ! Đứng ngẩn ra đó làm gì?"

 

Tôi lò cò một chân tới cạnh ghế sofa, lấy quyển vở và bút từ cặp của đứa trẻ.

 

Đứa trẻ hét lên rồi lao vào tôi.

 

"Đừng đụng vào đồ của tôi!"

 

Tôi mạnh tay đẩy nó ra, kèm theo một ánh mắt hung dữ.

 

Nó liên tục lùi lại.

 

Tôi giơ cuốn vở lên, nói to:

 

“Cái gì gọi là đồ của mày? Bố mẹ mày mỗi tháng đều dựa vào tiền của tao mà sống, từ quần áo mày mặc cho đến từng viên gạch, từng tấm ngói trong nhà này, đều là tiền mồ hôi nước mắt của tao mà ra! Ở đây có cái gì là của mày?”

 

"Thằng nhóc con! Ngay cả tiền cưới mẹ mày nợ tao cũng trả, theo lý mà nói, tao đã bỏ tiền cưới mẹ mày, lại còn bỏ tiền nuôi mày lớn, tao mới là bố thật sự của mày! Mày tốt nhất là..."

 

Lời tôi chưa dứt thì bị ăn một cái tát, đầu bị đánh nghiêng qua một bên.

 

Anh trai tôi xoa xoa bàn tay đau nhức.

 

"Lý Vượng Ca, hôm nay mày láo lắm rồi đấy! Hôm nay tao thay bố đã khuất của chúng ta dạy dỗ mày!"

 

Cảm nhận vị tanh ngọt trong miệng, cơn giận của tôi lại lên một nấc thang mới.

 

Hôm nay nếu không trả hết những ấm ức đã chịu, tôi thật chẳng đáng làm người!

 

Tôi dồn sức phun hết m.á.u lẫn nước bọt trong miệng lên mặt anh trai.

 

"Tôi khinh vào! Anh còn dám nhắc đến bố?"

 

Sự thật về cái c.h.ế.t của bố tôi, năm đó mẹ tôi vì anh trai, ép tôi thề phải giữ kín trong lòng.

 

Cái tát này đã hoàn toàn cắt đứt tình anh em, tôi cũng không cần giấu anh ta nữa.

yyalyw

 

Nếu không anh ta giờ còn dám lấy danh nghĩa bố để dạy bảo tôi, người không biết còn tưởng anh ta là một đứa con hiếu thảo đấy!

 

Tôi kéo lê chân chạy ra ngoài sân, hét lên với đám đông:

 

"Các chú các bác, mọi người có biết năm đó bố tôi Lý Đại Bình đã c.h.ế.t như thế nào không?"

 

Có người trả lời.

 

"Vượng Nhi, không phải bố cháu qua đời vì phẫu thuật thất bại sao! Ngay cả điều đó cháu cũng quên rồi à?"

 

Tôi giả bộ huyền bí lắc đầu.

 

"Sai rồi sai rồi! Đều sai cả rồi! Bố tôi là vì..."

 

Tiếng hét chói tai từ phía sau làm át tiếng tôi.

 

"Không được nói!"

 

Mẹ lao đến bên tôi.

 

"Mẹ cầu xin con Vượng Ca, mẹ quỳ xuống xin con, con tuyệt đối không được nói!"

 

13

 

Nhìn người mẹ đang định quỳ xuống bên cạnh mình.

 

Tôi nghi hoặc hỏi:

 

“Cái dì này! Con nói chuyện của bố con có liên quan gì đến dì không?"

 

Trước đây tôi luôn nghĩ gia đình là một thể thống nhất, để người ngoài biết chuyện xấu trong nhà chẳng có lợi gì cho gia đình.

 

Nhưng tôi coi họ là một thể thống nhất, còn họ thì thoải mái hạ thấp tôi, thao túng tôi trước mặt người ngoài, cố gắng dùng cái gọi là ân dưỡng dục để ràng buộc tôi.

 

Động một chút là muốn biến tôi thành đứa con gái bất hiếu bị người đời khinh miệt.

 

Có hiếu hay bất hiếu hoàn toàn phụ thuộc vào lời của mẹ.

 

Tôi mỗi tháng đều đặn chuyển khoản năm nghìn, thêm vào đó là sắm sửa đồ đạc, hỏi han ân cần cũng không bằng hai lạng thịt của anh trai khiến bà vui.

 

Tôi sinh ra đối với bà là ngoài ý muốn, tôi vốn đã định sẵn là đứa con gái bất hiếu.

 

Giờ đây, ai thích báo hiếu thì đi mà báo!

 

 n tình bà ta nuôi dưỡng tôi đã trả hết từ lâu rồi, cho dù chưa trả hết, tôi cũng không trả nữa!

 

Dù sao trong miệng họ tôi mãi mãi không phải là người tốt, chi bằng triệt để làm một kẻ xấu!

 

Việc mà kẻ xấu nên làm chính là trả thù!

 

Nếu muốn tổn thương một người, hãy đ.â.m d.a.o vào chỗ mà người đó đau nhất, bảo bối của mẹ tôi dù đang trong giai đoạn thay đổi mới cũ, nhưng có thể làm bị thương được ai thì sao có thể bỏ qua.

 

Vài người lao ra ngăn mẹ tôi quỳ xuống.

 

"Hồng Hoa, bà làm gì thế, con gái bà chỉ kể cho chúng tôi nghe xem anh Đại Bình rốt cuộc ra đi như thế nào, bà phát điên gì chứ? Chẳng lẽ anh Đại Bình là do bà hại c.h.ế.t sao?"

 

Nói được một nửa đã trúng ngay tim đen, hôm nay chuyện này không để tôi nói hết, ngày mai có thể thêu dệt ra cả trăm cái kết cục.

 

Dù sao tôi đã tự gạt mình ra ngoài, giờ chỉ xem mẹ tôi chọn giữ chính mình hay giữ anh trai thôi.

 

Mẹ tôi bị hại người khác giữ chặt, luống cuống lắc đầu biện bạch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-me-vo-tinh/chuong-4.html.]

"Không phải! Không phải! Sao tôi có thể hại chồng mình được!"

 

"Vậy sao bà lại giống như bị giẫm phải đuôi thế, cứ để con gái bà nói đi!"

 

"Mẹ! Bảo nó nói đi! Xem nó định bịa chuyện gì!"

 

Anh tôi lau đi vết m.á.u trên mặt, ánh mắt giận dữ nhìn tôi, dường như nghĩ rằng tôi đang tự đào mồ chôn mình.

 

14

 

Lông mày mẹ tôi nhăn tít lại.

 

Bà mím môi, tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.

 

Tôi phớt lờ bà, quay mặt về phía đám đông.

 

"Mọi người có đọc những tin tức về trẻ con ăn trộm mấy vạn của bố mẹ để nạp game không?"

 

Có người đáp lại:

 

"Có đọc chứ, trong làng ta cũng có đứa trẻ lấy điện thoại của mẹ tặng quà trong phòng phát trực tiếp, tiêu hết năm vạn, may mà cuối cùng nền tảng đã hoàn lại."

 

"Nhưng mà trẻ con thôi mà, mới mười tuổi đầu, nó không hiểu những đồng tiền đó thực sự có ý nghĩa gì."

 

Tôi gật đầu với bà thím đang nói chuyện.

 

"Thím nói đúng, trẻ con không hiểu chuyện thì thôi, nếu là người trưởng thành làm ra chuyện như thế thì sao? Hơn nữa lại ăn trộm tiền chữa bệnh cứu mạng, vậy phải tính thế nào đây?"

 

Thím và mọi người phẫn nộ đáp lại tôi.

 

"Vậy thì đáng chết! Đồ chó chết! Nếu để tôi mà gặp được, tôi đánh cho què giò!"

 

Nhìn phản ứng của mọi người, tôi hơi nghiêng đầu chỉ vào anh trai tôi.

 

"Mọi người! Loại người như vậy, ngay trước mắt mọi người có một kẻ đấy!"

 

Anh tôi lúc đầu nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, sau đó như ngộ ra điều gì, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ.

 

"Năm đó, mọi người đều biết anh tôi từng chạy theo xã hội đen một thời gian nhỉ! Lúc đó anh tôi không chỉ bỏ đi mà trước khi đi còn cuỗm hết tiền trong nhà, trong đó có cả tiền phẫu thuật của bố tôi, đều bị anh ta mang đi cống nạp cho đại ca xã hội đen tất."

 

Trong đám đông bước ra một người đầu sẹo, là bạn hồi nhỏ của anh tôi.

 

"Khốn nạn, bảo sao hồi đó cậu lấy đâu ra mấy vạn để lấy lòng anh Hải, hóa ra là trộm tiền cứu mạng của bác Đại Bình!"

 

Nhìn người khác xác nhận cùng với vẻ mặt chột dạ của anh tôi.

 

Vài người bạn thân của bố tôi xông ra từ trong đám đông, lên đạp ngã anh tôi xuống đất, lại kéo áo anh đứng dậy tiếp tục đánh.

 

"Thằng khốn nạn! Chúng ta mới nên giúp bố cậu dạy dỗ cậu!"

 

Anh tôi thấy nắm đ.ấ.m sắp rơi xuống mặt, vùng vẫy hét lên:

 

"Không biết thì không có tội! Tôi không biết đó là tiền cứu mạng của bố! Nếu biết thì tôi đã không lấy!"

 

Nghe đến đây, cơ thể tôi như không còn đau nhức, nhanh chóng lao vào vòng vây, giơ tay tát mạnh vào mặt anh trai.

 

"Anh nói láo! Lúc anh lấy tiền đi, tôi đã khóc lóc ôm chân anh và nói đó là tiền cứu mạng của bố! Thế mà anh còn nói cái thứ vô dụng ấy c.h.ế.t sớm cho bớt khổ!"

 

Khi đó, anh trai chỉ muốn phóng tới tương lai tươi sáng của mình, trong người anh ta tràn đầy dũng khí người cản g.i.ế.c người, phật cản g.i.ế.c phật, ai cản trở con đường phát tài của anh ta chính là kẻ thù.

 

15

 

"Mày nói láo..."

 

Anh ta đang ưỡn n.g.ự.c hét lên được nửa chừng thì đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền câm lặng lại.

 

Đúng là buồn cười.

 

Anh ta thậm chí quên mất tôi đã từng ngăn anh ta lại.

 

Còn tôi thì lại cảm thấy áy náy vì không thể ngăn anh ta ăn cắp tiền, thậm chí sau đó mẹ còn trách tôi.

 

"Mày nói mày đã ngăn anh mày, sao lại không thể ngăn được? Đồ vô dụng!"

 

Lời nói này đã thực sự chạm đến đáy lòng tôi.

 

Sau khi bố qua đời, tôi đã không biết bao nhiêu lần mơ thấy mình quay lại ngày đó, cố gắng tìm mọi cách để ngăn cản anh trai.

 

Việc đó đã trở thành bóng ma tâm lý của tôi, còn anh trai, kẻ tội đồ, lại đã quên bẵng đi mọi chuyện từ lâu, thậm chí còn dám mang bố ra làm cái cớ cho hành động bạo lực và giải tỏa cơn giận của mình.

 

Thấy anh tôi cạn lời không thể phản bác, mọi người lại nắm lấy cổ áo và tung nắm đ.ấ.m vào anh ta.

 

Vài người thường làm việc nặng có sức lực rất khỏe, cộng thêm cảm xúc cá nhân.

 

Chẳng mấy chốc anh tôi bị đánh tới mức nôn ra máu, lớn tiếng cầu xin tha thứ:

 

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi là súc sinh! Tôi khốn nạn! Xin mọi người đừng đánh nữa."

 

Mấy người chú nghe vậy lại càng tức giận.

 

"Chẳng ra dáng đàn ông gì cả, sao không thấy mày cứng rắn như lúc đánh em gái mày đi? Đồ chỉ biết bắt nạt phụ nữ!"

 

Nói rồi, lại mạnh tay tát cho anh tôi mấy cái thật mạnh.

 

Tiếng đánh đ.ấ.m và tiếng rên la của anh trai tôi như tiếng nhạc thần tiên vang vọng bên tai tôi.

 

Nhưng nhanh chóng đã có người phá vỡ sự hòa hợp này.

 

Mẹ tôi than khóc xông vào, ôm lấy anh trai đang nằm trên đất, kiên quyết ngẩng mặt hét lên với mấy người.

 

"Đủ rồi! Các người đánh đủ chưa! Phát tiết đủ chưa, chuyện cũng đã qua bao nhiêu năm! Việc này cũng không thể trách con trai tôi, đó là số mệnh của Lý Đại Bình, số mệnh của ông ta vốn đã như vậy! Nếu muốn trách thì trách ông ta mắc phải căn bệnh đó!"

Loading...