NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-03 22:05:55
Lượt xem: 66

Ngày vào cung tạ ơn, chỉ có hoàng hậu ở đó.

Lý Hằng hỏi, "Tẩu tẩu, sao không thấy hoàng huynh?"

Trên mặt hoàng hậu thoáng hiện vẻ không tự nhiên, thở dài nói, "Bệ hạ trúng phong hàn, đang nghỉ ngơi."

Có Lý Hằng thay chúng ta che đậy, ta và Phó Anh tìm cớ lui ra.

"Ta đã hứa mang ngươi theo, ngươi tuyệt đối không được phá hỏng chuyện của ta!" Phó Anh nói.

Điều kiện ta đồng ý dẫn Phó Anh vào cung là nàng phải dẫn ta đi gặp Quốc sư.

Phó Anh rõ ràng rất quen thuộc với đường đến Trích Tinh Lâu, chúng ta chạy một mạch, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa lầu cao trang trí rực rỡ.

Chỉ là tòa lầu này gần trong gang tấc, nhưng trước mắt lại là rừng cây rậm rạp, dây leo quấn lấy nhau, như những binh sĩ canh giữ đường đi.

Phó Anh tỏ vẻ khó xử, "Ta chỉ có thể đi đến đây, đi tiếp sẽ không biết sao lại lạc đường, rồi quay lại chỗ cũ, nên ta luôn ở gần đây chờ Quốc sư đại nhân xuất hiện."

Ta nhìn khu rừng rậm rạp, nhắm mắt lại, bên tai lại nghe thấy tiếng khóc than của hàng vạn đứa trẻ.

Dưới những nhánh cây đan xen, không biết đã chôn vùi bao nhiêu bộ xương trắng.

"Đừng khóc, đừng sợ, ta đến để báo thù cho chúng ta." Ta nhẹ nhàng nói.

Ngay sau đó, dây leo tách rời, đại thụ phân chia, giữa rừng bỗng dưng hiện ra một con đường.

Phó Anh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, "Đây… đây là sao? Trước giờ ta chưa từng gặp qua loại chuyện này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-14.html.]

"Đi thôi." Ta cười lạnh, "Quốc sư tốt bụng của ngươi đang chờ chúng ta đấy."

Đi tiếp, thật không ngờ lại thông suốt không trở ngại.

Trong ngoài Trích Tinh Lâu im lặng như tờ, chỉ có cái lạnh lẽo vô hình, như cõi tà ma ngoại cảnh.

Trong sự tĩnh lặng như nghẹt thở này, ngay cả Phó Anh vừa rồi còn dũng cảm tiến tới cũng đành chịu thua, có lẽ nàng bản năng cảm nhận được nguy hiểm, run rẩy nói, "Hay là chúng ta quay lại… Ta cảm thấy nơi này…"

"Quốc sư, thuốc đã luyện thành chưa?"

Phó Anh đột nhiên sững người, nàng hạ giọng nói, "Là giọng của Trần vương!"

Ta theo tiếng bước tới.

Trong Trích Tinh Lâu, một nam tử trẻ tuổi xa lạ đang đứng đối diện với Quốc sư.

Chắc hẳn đó là Trần vương.

Ta nhìn qua khe cửa, thấy Quốc sư mỉm cười, giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một lọ sứ nhỏ, "May mắn không làm nhục mệnh."

"Tốt quá rồi!"

Trần vương giật lấy lọ sứ từ tay hắn, đôi mắt đỏ ngầu vì hưng phấn, cuồng nhiệt nhìn lọ sứ trong tay, "Tiếp theo, chỉ cần bỏ vào đồ ăn thức uống của bệ hạ, là có thể kiểm soát tâm trí hắn, thiên hạ này sẽ nằm trong tay ta!"

Trần vương mãn nguyện nhìn Quốc sư đứng nội liễm bên cạnh, "Quốc sư quả là đại công thần của triều đình, nói đi, ngươi muốn gì? Trẫm đều có thể ban cho ngươi."

Quốc sư cười nhẹ, "Vi thần, muốn trái tim của điện hạ."

Lời chưa dứt, đôi tay đã từng xé nát m.á.u thịt ta, khiến ta thê thảm c.h.ế.t đi mười ba năm trước, trong khoảnh khắc, đ.â.m vào lồng n.g.ự.c của Trần vương.

Bình luận

2 bình luận

Loading...