Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Giao Hàng Hiện Đang Cách Bạn 0 Mét - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-28 23:35:34
Lượt xem: 588

Tôi hét lên trong vô thức. Tay bị trượt, con d.a.o rơi xuống đất.

Chẳng lẽ… đây là một mô hình sao? Mắt tôi nhìn nhầm sao?

Không! Tôi nhìn chằm chằm vào bồn rửa chén. Đó đúng là một bàn tay người! Một bàn tay phải của con người!

Rốt cuộc đây là chuyện gì? Sao trong nhà thím Lý lại có bàn tay người?

Khi tôi đang loạn trí, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.

“Con à, ở đây xử lý cô ta đi.”

Tôi quay lại nhìn. thím Lý đã bỏ gậy chống, đứng thẳng và bên cạnh dì là người giao hàng – kẻ đã đưa món ăn đến cho tôi!

Lúc này, họ đang nhìn tôi với ánh mắt đầy ác ý.

“Nhìn xem, cô ta vẫn đang ngẩn ngơ đấy.”

Nụ cười hiểm ác trên mặt thím Lý lúc này lại giống đến bất ngờ với nụ cười của người giao hàng.

Hóa ra người giao hàng chính là con trai của thím Lý?

Chưa kịp phản ứng, người giao hàng đã lao vào tôi. Tôi hét lên.

May thay, vì đang cầm rìu nên động tác của anh ta bị hạn chế. Tôi nhanh chóng nghiêng người tránh được.

Tôi đẩy thím Lý ra và chạy vội. Khi thím Lý ngã xuống đất, bà ta đã cố gắng túm lấy tóc tôi.

“Con tiện nhân này, đừng chạy!”

Tôi đau đớn đến mức rơi nước mắt vì bị thím Lý kéo tóc.

Ngay lập tức, tôi quyết tâm. Tôi gồng mình một phát, gỡ tay thím Lý ra và tiếp tục bỏ chạy.

...

Rời khỏi nhà thím Lý, tôi lao xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất có thể.

Khuôn mặt và cơ thể tôi đã ướt sũng. Không rõ là mưa, mồ hôi hay nước mắt.

Tôi lau trán. Tại sao thím Lý và con trai bà ta lại muốn hại tôi? Tôi không có thù oán gì với họ cả.

Còn bàn tay trong bếp của thím Lý là của ai? Có phải là của anh Triệu không?

Đầu tôi hỗn loạn. Tôi biết mình không thể hiểu rõ mọi chuyện lúc này, chỉ biết phải nhanh chóng thoát khỏi tòa nhà.

Nhưng tôi đã chạy rất lâu mà vẫn không thấy đại sảnh đâu cả.

Có điều gì đó không đúng!

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Tôi bật đèn pin trên điện thoại, chiếu sáng vào tường cầu thang. Trên bảng số tầng, rõ ràng viết một con số. 5!

Tôi vẫn ở tầng năm!

Tại sao tôi chạy lâu như vậy mà vẫn ở tầng năm?

Tôi cảm thấy niềm tin cuối cùng của mình hoàn toàn sụp đổ.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng của người giao hàng và thím Lý từ phía sau.

“Đừng chạy! Đến làm bạn gái của tôi đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-giao-hang-hien-dang-cach-ban-0-met/chuong-6.html.]

“Con tiện nhân, mày coi thường ai?”

“Làm dâu nhà tao có gì không đúng? Không biết điều!”

“Con gái con rứa, không có công việc đàng hoàng, mà còn kiêu ngạo!”

...

Tôi không để tâm đến những lời họ nói, ngay cả thời gian gục ngã cũng không có. Tôi chỉ biết tiếp tục chạy.

Mặc dù tôi không hiểu gì về những gì xảy ra tối nay, nhưng tôi biết chỉ có một con đường: chạy tiếp.

Những bước chân của người giao hàng và thím Lý đều đều, không nhanh không chậm. Họ có vẻ đi rất thong thả.

Nhưng dù họ đi như thế nào, họ vẫn đang tiến gần tôi từng chút một!

Tôi không dám chậm lại. Dù cơ bắp chân đã đau nhức và trong miệng đã có vị tanh, tôi vẫn phải tiếp tục chạy nhờ vào ý chí.

Đột nhiên, tôi trượt chân và ngã xuống cầu thang.

...

Tôi ôm lấy chân, cố gắng đứng lên nhiều lần nhưng không thể. Có lẽ vì cơ bắp đã bị tổn thương nặng nề.

Thím Lý và người giao hàng đã đuổi kịp. Họ đứng cách tôi khoảng hai mét ở cửa cầu thang.

Tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để kiếm thêm thời gian cho mình.

“Đừng lại gần tôi! Tôi đã gọi cảnh sát, họ sẽ đến ngay thôi!”

Tôi gào lên với tất cả sức lực.

Nhưng một trong hai người nghe xong lại cười nhạo, không hề lo lắng.

“Ha ha ha ha! Cảnh sát á?

“Nếu cảnh sát có thể đến, họ đã đến từ lâu rồi!”

Họ nhìn tôi với vẻ chế giễu, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

Tôi đứng sững người, hoang mang.

Đúng vậy, đã khoảng mười phút kể từ khi tôi gọi điện. Tại sao cảnh sát vẫn chưa đến?

Hơn nữa, chúng tôi đã ồn ào trong hành lang, phát ra không ít tiếng động. Tại sao không có ai nghe thấy?

Và những bậc cầu thang dường như không bao giờ hết...

Tôi cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo.

Những người trước mặt tôi, rốt cuộc là người hay ma?

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” tôi gào lên.

Nhưng họ không có ý định giải thích.

Người giao hàng cầm theo rìu, lại lao về phía tôi. Lần này, tôi không thể tránh được nữa.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng đúng lúc đó, một bóng dáng lao tới, chắn trước mặt tôi.

Loading...