Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI ĐẾN MANG THEO CẢ THANH XUÂN - Ngoại truyện: "Giải Nhất"

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:02:56
Lượt xem: 42

 

Ngoại truyện: "Giải Nhất"

 

Ngày hôm đó, tôi dọn dẹp nhà cửa, phát hiện một chồng giấy khen thi đấu của Bạch Thanh trong ngăn kéo, từ cấp tỉnh đến cấp quốc gia, từ trung học đến phổ thông, đủ loại môn học.

 

Vật lý, Hóa học, Toán học đều đầy đủ, số lượng nhiều đến nỗi như đang nuôi một đội quân.

 

“Nhiều giấy khen thế này?” Tôi cẩn thận lấy chúng ra đặt trên bàn, quay đầu hỏi Bạch Thanh đang pha cà phê, “Anh tham gia các cuộc thi suốt ngày sao?”

 

“Ừm?” Anh ấy vừa pha cà phê vừa ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên cười lớn, “Cũng vì một cô nàng ngốc nghếch nào đó đã nói một câu hồi nhỏ thôi.”

 

“Em à?”

 

“Ừ, là em.”

 

Tôi càng thấy kỳ lạ: “Hồi nhỏ em đã nói gì thế?”

 

“Nói rằng muốn lấy người giành giải nhất các môn khoa học tự nhiên, để người đó dạy học cho em.” Anh ấy vẫn luôn cười từ nãy tới giờ.

 

“?” Chuyện đó mà anh cũng tin à?

 

“Bây giờ em đã thực hiện được nguyện vọng rồi, bà Bạch.” Anh ấy nhướng mày nhìn qua quầy bar gia đình, “Cảm giác thế nào?”

 

“Cảm giác có một thần đèn Aladdin sống để thực hiện điều ước của mình thật tuyệt vời.” Tôi tiến lại gần anh ấy, uống một ngụm cà phê từ tay anh, nói đùa, “Em yêu anh lắm~, chồng ơi.”

 

Sau khi kết hôn, tôi vẫn gọi anh ấy là Bạch Thanh, từ “chồng” hầu như bị tôi loại khỏi từ điển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-den-mang-theo-ca-thanh-xuan/ngoai-truyen-giai-nhat.html.]

 

Anh ấy rõ ràng là hơi ngớ người, ánh mắt chứa đầy cảm xúc, nhưng tai lại đỏ lên một nửa, làm giảm đi sự nóng bỏng trong khoảnh khắc đó: “Án Án, em vừa gọi anh là gì?”

 

“Em gọi anh là Bạch Thanh.”

 

Tôi tựa vào quầy bar, cười tinh nghịch: “Sao, ông Bạch nghe nhầm gì khác sao…”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Chưa nói hết câu, anh ấy đã hôn tôi.

 

Được rồi, giảm đi sự nóng bỏng gì đó, đúng là ảo giác mà.

 

Bạch Thanh là một “trà xanh” uỷ khuất gì đó, cũng là ảo giác trong ảo giác.

 

Nửa câu cuối của tôi bị anh ấy nuốt mất, anh vừa hôn tôi vừa thì thầm: “Ngoan, gọi lại một lần nữa.”

 

Phạm quy! Thật là phạm quy!

 

Anh ấy rõ ràng biết tôi không thể từ chối mà!

 

“Không gọi.” Tôi giữ vững sự kiên định cuối cùng của mình, “Nếu anh muốn nghe em gọi tên anh, em có thể gọi nhiều lần.”

 

Tối hôm đó, tôi nhận được hình phạt vì sự kiên định đáng ghét này.

 

Không chỉ gọi nhiều lần, còn phải gọi anh ấy là “chồng” hơn trăm lần trong nước mắt.

 

-END-

 

Loading...