Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-06 15:44:49
Lượt xem: 455

 

17.

 

Đêm khuya tĩnh lặng.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Tôi trằn trọc, khó ngủ, như thể mọi hạnh phúc tôi từng nghĩ đến giờ đều hóa thành lưỡi dao, đ.â.m thẳng vào tim.

 

Nước mắt lăn dài trên má.

 

Tôi nghẹn ngào, ngồi dậy muốn vào phòng bếp lấy nước.

 

Ai ngờ.

 

Khi vừa đến gần, trong đó đã vang lên tiếng trách mắng của mẹ Cố, còn Cố Hựu Thần thì trả lời hờ hững, có phần lơ đãng.

 

Không khí ngày càng căng thẳng.

 

Mẹ Cố chống nạnh, mắng nhiếc đủ kiểu.

 

Tôi mơ hồ nghe thấy ý bà nói——

 

“Anh bận cái gì, giống y như bố anh, không phân biệt được công việc và gia đình sao? Công việc cần duy trì, vậy gia đình thì không cần sao? Anh có khác gì một con robot hay không?”

 

“Chuyện tối nay rất quan trọng.”

 

Cố Hựu Thần cầm cốc nước, nhẹ nhàng uống một ngụm, tay dài chạm vào cốc, cúi đầu tránh ánh mắt của mẹ Cố.

 

“Chuyện gì mà quan trọng hơn cả vợ anh?”

 

Mẹ Cố vẫn đang giận dữ.

 

Giây tiếp theo.

 

Quai hàm của Cố Hựu Thần siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố, giọng trầm xuống:

 

“Tất cả mọi thứ.”

 

Lời vừa dứt.

 

Mẹ Cố sững sờ.

 

Tôi cũng đứng cứng đờ tại chỗ, như bị sét đánh, rất may là phòng khách lúc này đã tối om.

 

“Cút, mau cút đi nhanh!”

 

Mẹ Cố lớn tiếng hét lên.

 

Tôi hoảng hốt trốn sang một bên, sợ rằng chỉ cần chậm một chút, lòng tự trọng cuối cùng của bản thân sẽ tan vỡ.

 

Nhìn bóng dáng Cố Hựu Thần khuất dần trong bóng tối.

 

Tôi chưa từng tuyệt vọng như lúc này, như bị chìm sâu vào đại dương, dần mất hết sức lực.

 

18.

 

Sau hôm đó.

 

Tôi không còn dây dưa với Cố Hựu Thần nữa, mà dần dần giữ khoảng cách với anh.

 

Có lẽ.

 

Anh cũng vui vẻ chấp nhận, không nói một lời, còn tôi thì lên kế hoạch rời đi.

 

“Dọn ra ngoài sao?”

 

Cô bạn thân ngạc nhiên nhìn tôi.

 

Tôi cúi đầu chọn nhà, tính toán giá cả, bình thản trả lời:

 

“Đúng vậy, căn nhà của tớ đã cho thuê nguyên căn, hợp đồng 5 năm, bây giờ tớ định tìm một căn khác để ở tạm.”

 

Cô bạn có phần ngơ ngác: “Sao phải dọn ra? Cố Hựu Thần bắt nạt cậu à?”

 

“À, không có đâu.”

 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đối diện ánh mắt dò xét của cô bạn, cười nói:

 

“Nếu có bắt nạt thì cũng là tớ bắt nạt anh ấy, sao tớ có thể bị bắt nạt được...”

 

Cô bạn: “Cậu thôi đi, lần trước còn cười như điên, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu lúc đó, bị anh ta làm cho mê mẩn, sao có thể nỡ bắt nạt anh ta được.”

 

Tôi: “...”

 

Tôi cúi đầu, cười gượng gạo.

 

Nhưng trong lòng lại như bị ai đó đ.â.m một nhát, còn bản thân thì vì tự trọng mà không dám thổ lộ.

 

Trong mắt cậu ấy, tôi vẫn là một kẻ ngốc.

 

Còn trong mắt anh thì sao.

 

Chắc tôi chỉ là một chú hề hài hước và đáng thương, anh chỉ cần ngoắc tay một cái là tôi đã vui mừng nhảy nhót mà đến.

 

“Anh ta thật sự bắt nạt cậu à?”

 

Cô bạn nhìn tôi, bắt đầu xắn tay áo.

 

“Không có.”

 

Tôi vội vàng kéo cậu ấy lại, khẽ nhíu mày nói: “Anh ấy không bắt nạt tớ. Tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, tự mình sống ở đó một thời gian mà thôi.”

 

Cô bạn: “Anh ta tốt nhất là không như vậy, nếu không dù là em trai, tớ cũng sẽ xử anh ta.”

 

Tôi: “...”

 

19.

 

Gió đã nổi lên, mưa lại rơi dày.

 

Cổ phiếu suy giảm khiến tiền của tôi bị kẹt lại, trong khi căn hộ mới của bố mẹ cũng cần được trang trí. Tôi không muốn để bố mẹ nhận ra sự khác biệt, đành phải liên tục chi tiêu như bình thường, chẳng bao lâu nữa túi tiền sẽ cạn kiệt.

 

Trong hoàn cảnh khó khăn, tôi nghĩ đến chiếc nhẫn cưới của tôi và Cố Hựu Thần.

 

Chiếc nhẫn này đã tiêu tốn hầu hết số tiền tiết kiệm của tôi, nhưng anh chưa bao giờ đeo nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-8.html.]

 

Hồi đó, tôi còn có chút không cam lòng hỏi anh:

 

“Tại sao anh không đeo?”

 

“Không có ai quy định phải đeo cả.”

 

Câu trả lời này của Cố Hựu Thần không thể chê vào đâu được.

 

Tôi chưa từng nghĩ rằng, anh không đeo vì không muốn, hoặc là không coi trọng.

 

Dù sao, chiếc nhẫn này đối với tôi dù có đắt bao nhiêu, thì với anh cũng chỉ là một hạt cát trong đại dương mà thôi.

 

Bằng một cách vô thức, tôi như thể được nhìn từ góc nhìn của người ngoài cuộc, từng lần, từng lần nhìn rõ sự thật—

 

Cố Hựu Thần không thích Diệp Mẫn.

 

“Xin lỗi, nếu muốn bán lẻ, thì giá hơi khó nói. Chị nên bán cả cặp thì tốt hơn.”

 

Người bán hàng nói rất tế nhị.

 

Tôi hơi thất thần, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay.

 

Đã rất lâu không nói chuyện với Cố Hựu Thần, tôi thậm chí không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa...

 

Tôi như đang dần mất đi can đảm để trò chuyện với anh.

 

Những lời tán tỉnh trước đây của tôi, giờ đây chỉ thấy thật ngớ ngẩn và nực cười.

 

“Em đang mua gì vậy?”

 

Giọng nói của Cố Hựu Thần đột ngột vang lên.

 

Tôi giật mình, theo bản năng giấu chiếc nhẫn đi, nhưng nhân viên cửa hàng bên cạnh đã mở miệng trước:

 

“Chị gái này đến để bán nhẫn cưới.”

 

Tôi: “…”

 

Ánh mắt của Cố Hựu Thần hơi tối lại.

 

Tôi dồn hết can đảm, nói nhỏ: “Anh có mang theo nhẫn không? Bây giờ là cơ hội tốt, bán cả cặp sẽ lợi hơn.”

 

“Suốt thời gian qua, em chỉ bận rộn việc này?”

 

Cố Hựu Thần nhìn với vẻ mặt như tôi đã phạm phải một lỗi lầm gì đó rất nghiêm trọng.

 

Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cúi đầu, giọng nói có phần khàn khàn:

 

“Anh không đeo, giữ lại cũng không có tác dụng...”

 

“Em cần tiền sao?”

 

Cố Hựu Thần cắt ngang lời tôi: “Nếu em cần tiền, hoàn toàn có thể nói với tôi mà.”

 

Tôi nắm chặt chiếc nhẫn, cảm giác như tay mình bị chiếc nhẫn đ.â.m sâu, đau nhức:

 

“Chúng ta chỉ là kết hôn giả...”

 

Rầm!

 

Nhân viên cửa hàng làm rơi điện thoại của mình xuống bàn.

 

Cố Hựu Thần liếc nhìn với vẻ lạnh nhạt, nhân viên cửa hàng lập tức cầm điện thoại đi ra, coi như không nghe thấy gì.

 

“Trả lại cho tôi chiếc nhẫn. Những túi xách và xe anh tặng tôi, tôi cũng trả lại. Tiền hao mòn anh cứ tính toán, tôi sẽ trả lại cho anh sau.”

 

Đến nước này, tôi chỉ muốn cả hai dứt khoát không còn nợ nần gì nhau.

 

Cố Hựu Thần hít sâu một hơi, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu lại: “Tôi có yêu cầu em trả lại không?”

 

Tôi cúi đầu: “Tôi sẽ trả lại.”

 

Cố Hựu Thần: “Ý của em là gì?”

 

Tôi cảm thấy khá mệt mỏi, định đợi đến khi có tiền rồi nói tiếp, nhưng không kìm được nữa:

 

“Chúng ta ly hôn đi.”

 

Cố Hựu Thần đứng như trời trồng, không nói gì.

 

Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh, nghĩ rằng có thể anh không nghe rõ, lại lặp lại một lần nữa:

 

“Chúng ta ly hôn đi.”

 

Cố Hựu Thần như không hiểu rõ thái độ của tôi, nói nhỏ: “Có phải vì hôm đó không đi ăn bò bít tết với em được nên em tức giận sao?”

 

Không hiểu sao, khi anh hỏi như vậy lại khiến tôi buồn cười, vì như thể anh đang thật sự quan tâm đến cảm xúc của tôi.

 

Tôi đã quyết tâm, nhướng mày nhìn anh, cười nói:

 

“Không, chỉ đơn giản là muốn ly hôn thôi.”

 

Cố Hựu Thần nghiến chặt hàm, như để xác nhận lời tôi, giọng nói trầm xuống:

 

“Cho tôi một lý do hợp lý.”

 

“Cảm thấy kết hôn giả không có ý nghĩa, bố mẹ tôi đã lớn tuổi, tôi muốn tìm một người kết hôn thật.”

 

Tôi giả vờ thoải mái, cười với anh như thường lệ:

 

“Tôi muốn có một đứa trẻ, lý do này có hợp lý không?”

 

Cố Hựu Thần: “...”

 

Anh im lặng.

 

Tôi cầm lấy túi xách và đứng dậy, nói nhẹ nhàng: “Nhờ anh tìm lại chiếc nhẫn. Nếu tìm được rồi thì trả lại cho tôi...

 

Nếu không tìm được, vậy thì trả theo giá thị trường. Tôi sẽ gửi giá cho anh sau.”

 

Nói thì nói vậy, nhưng việc không tìm ra chiếc nhẫn vẫn khiến trái tim tôi đau nhói.

 

Có lẽ Cố Hựu Thần cũng không biết bản thân đã vứt đi đâu...

 

Loading...