Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:14:19
Lượt xem: 273

 

39.

 

Trong phòng ngủ.

 

Hương thơm tươi mát lan tỏa.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi nhìn vào tên đàn ông cao một mét chín đứng trong phòng ngủ ấm cúng của mình, nhẹ giọng nói:

 

“Uống canh gừng đi.”

 

“Ừ.”

 

Cố Hựu Thần nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực, giờ đây trở nên rất ngoan ngoãn, làm theo những gì tôi nói, ngồi trên sofa và cầm bát lên.

 

Nhìn anh đã uống gần xong, tóc anh thì vẫn chưa khô, tôi không khỏi thở dài, cầm khăn khô bên cạnh ném cho anh:

 

“Lau tóc thêm chút nữa đi.”

 

“Ừ.”

 

Cố Hựu Thần chỉ lau qua loa rồi đặt khăn sang một bên.

 

Tôi nghiến răng, muốn đánh anh một trận, cầm khăn đứng bên cạnh anh, nắm đầu anh và bắt đầu lau.

 

Kết quả.

 

Anh lại cảm thấy khá thoải mái, cúi đầu để tôi lau.

 

“Diệp Mẫn, hôm nay tôi rất vui.”

 

Cố Hựu Thần đột nhiên lên tiếng.

 

Tôi không muốn thuận theo cảm xúc của anh, không lên tiếng.

 

Giống như vai trò đã được thay đổi.

 

Người hay nói chuyện giờ đây không còn là tôi.

 

Dù không nghe được lời phản hồi, Cố Hựu Thần vẫn tiếp tục nói, chia sẻ những gì anh trải qua, nhưng cuộc sống của anh rất nhạt nhẽo, cuối cùng chủ yếu là kể về những sai lầm của nhân viên…

 

Nhân viên: Tôi thật sự cảm ơn anh.

 

“Diệp Mẫn.”

 

Cố Hựu Thần đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, nắm lấy cổ tay tôi.

 

Tôi nhìn anh, không nói gì.

 

Ánh mắt chúng tôi giao nhau.

 

Ánh mắt Cố Hựu Thần tràn đầy hy vọng, nhỏ giọng hỏi: “Sao em không nói gì…?”

 

“Tôi phải nói gì?”

 

Cố Hựu Thần hơi ngẩn ra, nhíu mày, có phần đáng thương, lẩm bẩm: “Trước đây em thường hỏi tôi những điều này mà.”

 

Tôi: “…”

 

Tôi lặng lẽ nhớ lại, như thể quay về thời điểm tôi hay líu ríu. Bản thân ngồi trên bàn nhìn Cố Hựu Thần, thực sự không hiểu những gì anh đang nói về công việc, chỉ đơn thuần là thích anh nói chuyện với tôi.

 

Dù chỉ là lời nhắc nhở.

 

“Giờ không còn hứng thú nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-16.html.]

 

Tôi đáp lại qua loa.

 

Ánh mắt Cố Hựu Thần hiện lên sự đau đớn, nói bóng gió: “Chỉ không còn hứng thú với những thứ này thôi sao?”

 

Tôi không nói gì.

 

Cố Hựu Thần mắt đỏ hoe, nhưng lại cố kìm nén, nặn ra một nụ cười, “Không sao, tôi có thể nói về những chuyện khác. Chắc chắn sẽ có ngày em thích nghe.”

 

Tôi: “…”

 

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi cảm thấy trống rỗng, lạnh lùng nói: “Đừng làm những việc vô nghĩa nữa.”

 

“Có nghĩa mà!”

 

Cố Hựu Thần đột ngột nâng cao giọng.

 

“Tuỳ anh.”

 

Tôi liếc nhìn, ném khăn cho anh, “Anh đi ngủ trên giường đi, ngủ sớm, mai tôi sẽ đưa anh về.”

 

Tôi quay lưng về phía anh, nghĩ rằng không nhìn thấy sẽ không cảm thấy phiền, nhưng vẫn thấy hình ảnh trong gương của anh, ngồi đơn độc trên sofa, ánh mắt đầy sự thất vọng, vẻ mặt từng chút một trở nên buồn bã.

 

40.

 

Đêm khuya mưa to.

 

Tôi nhìn bộ đồ bệnh nhân đã được giặt sạch trong phòng tắm, lặng lẽ đóng cửa phòng tắm, nhìn Cố Hựu Thần đã ngủ trên sofa, chỉ còn cách quay về giường của mình.

 

Đêm mưa luôn mang đến sự ồn ào nhưng lại là lúc yên tĩnh nhất.

 

“Diệp Mẫn…”

 

Tôi nhắm mắt, cuộn mình trong chăn.

 

Cố Hựu Thần từ từ đến gần, ngồi bên cạnh giường, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

 

Tôi nắm chặt chăn, không muốn phản ứng gì.

 

Ngay sau đó.

 

Anh nắm tay tôi, cẩn thận hôn lên mu bàn tay, thì thầm:

 

“Đừng đuổi tôi đi…”

 

“Khi ở bệnh viện, mỗi ngày tôi đều chờ đợi, chờ em đến thăm tôi, nhưng ngày này qua ngày khác, tôi mới nhận ra rằng, em không cần tôi nữa…”

 

“Tôi chỉ muốn gặp em.”

 

Như thể đau đớn đến tận xương tủy, giọng Cố Hựu Thần mang theo nước mắt, “Hóa ra, bị bỏ rơi lại là cảm giác này… Xin lỗi.”

 

Tôi nuốt khan, chỉ có thể cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào, không thể diễn tả được nỗi ngột ngạt đang dâng lên.

 

Tôi không phủ nhận rằng trong lòng tôi có Cố Hựu Thần.

 

Tôi có thể tha thứ cho sự lạnh nhạt, kiêu ngạo, châm chọc, thậm chí là sự coi thường của anh.

 

Nhưng.

 

Vấn đề về danh sách tuyển dụng liên quan đến tương lai của tôi.

 

Tôi tuyệt đối không thể gạt bỏ, không thể tha thứ, không thể mở lời.

 

Cuộc đời này, tôi có thể không có tình cảm, nhưng không thể vì tình cảm mà làm khổ chính mình, ngấm ngầm chịu đựng những chiếc gai nhọn đau đớn.

 

Loading...