Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:26:46
Lượt xem: 377

 

22.

 

Có lẽ vì tôi cũng bận rộn nên giờ giấc của tôi và Cố Hựu Thần ngày càng gần nhau hơn.

 

Hai giờ sáng.

 

Tôi đang cúi người trước tủ lạnh tìm đá thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Ngẩng đầu lên, một bàn tay trắng trẻo thon dài mở ngăn mát, lấy ra một hộp dâu tây.

 

Tôi cầm viên đá, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng Cố Hựu Thần đột nhiên lên tiếng:

 

“Nhẫn, tôi sẽ không trả lại.”

 

Tôi hơi sững sờ, vô thức quay lại: “Vậy thì anh có thể quy đổi thành tiền.”

 

Cố Hựu Thần chống tay lên bàn, từ từ ăn dâu tây, liếc nhìn tôi:

 

“Không đổi.”

 

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút tức giận: “Những chiếc túi xách và xe tôi đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần anh trả lại nhẫn cho tôi, tôi lập tức trả lại anh.”

 

Cố Hựu Thần: “Tôi đã nói rồi, không trả.”

 

“Anh——”

 

Tôi nắm chặt tay, nhìn vẻ mặt đầy tự phụ của anh, không khỏi tức giận:

 

“Tôi đã chuẩn bị trả lại anh rồi, anh có lý do gì mà không trả lại!”

 

Cố Hựu Thần: “Không phục thì có thể kiện tôi.”

 

Tôi: “...”

 

Tôi nghiến chặt răng, thực sự muốn mắng chửi Cố Hựu Thần, nhưng chỉ có thể kiềm chế bằng lý trí:

 

“Chúng ta chỉ là kết hôn giả, nhẫn để lại cũng chẳng có tác dụng.”

 

“Không có tác dụng thì sao còn mua làm gì?”

 

Cố Hựu Thần vặn lại.

 

Tôi: “...”

 

Tôi bị anh làm cho cứng họng, nghi ngờ rằng anh chỉ cố tình muốn chọc tức tôi.

 

“Không trả thì thôi!”

 

Tôi tức giận quay người rời đi.

 

Cố Hựu Thần sắc mặt bình thản, ngẩng lên nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

 

“Ngày xưa em muốn mua, chứng tỏ em muốn ở bên tôi. Chúng ta đã nhận giấy kết hôn rồi, nếu đã như vậy sao không thử xem, cơ thể tôi không vấn đề gì, có thể sinh con.”

 

Tôi: “...”

 

Tôi thực sự tức cười, không nhịn được dừng lại nhìn anh, lạnh lùng nói:

 

“Cố Hựu Thần, không phải anh nghĩ rằng mục đích kết hôn của tôi chỉ là để sinh con đấy chứ?”

 

Cố Hựu Thần: “Nếu em còn yêu cầu gì, có thể nói ra.”

 

Không thể không nói.

 

Người làm kinh doanh chính là người làm kinh doanh, giọng điệu và vẻ mặt của anh, thậm chí từng câu từng chữ đều khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo, giống như đang bàn một vụ làm ăn, trao đổi lợi ích.

 

Khoảnh khắc đó.

 

Tôi không kìm được cười mỉa: “Tôi không cần một người chồng mà mọi thứ với anh ta đều quan trọng hơn tôi.”

 

Tôi nghĩ bản thân đã có thể kiểm soát cảm xúc của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-10.html.]

Nhưng khi nói ra từ “mọi thứ”, tôi chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập, như thể vết thương vốn đã rỉ m.á.u bây giờ lại bị người ta dùng giấy nhám chà xát liên tục.

 

Dâu tây rơi xuống đất.

 

Cố Hựu Thần ngẩng lên nhìn tôi, hai tay chống lên bàn, cố gắng mở miệng nói gì đó.

 

Nhưng.

 

Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào nữa.

 

23.

 

Sau ngày hôm đó, giữa tôi và Cố Hựu Thần càng trở nên im lặng hơn, nhưng anh lại thường xuyên đi qua cửa phòng tôi.

 

Mỗi lần tôi mở cửa đi lấy cà phê.

 

Anh đều có mặt.

 

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều không có biểu cảm gì, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ, khiến không khí đêm càng thêm nặng nề.

 

...

 

Tiến độ công việc có tiến triển, tôi dồn hết tâm sức vào đó, thỉnh thoảng còn tham gia các cuộc họp hợp tác ngoài thực tế, coi như là đi uống trà chiều vậy.

 

Chỉ là.

 

Tôi không ngờ, khi vội vàng mang theo portfolio đến quán cà phê, Cố Hựu Thần cũng ở đó và đang thảo luận công việc với một người đàn ông trung niên.

 

“Diệp Mẫn?”

 

Anh An Vũ gọi tôi với nụ cười.

 

Tôi ngẩn người vài giây, không ngờ anh An Vũ lại ngồi cạnh bàn của Cố Hựu Thần, chỉ có thể gượng gạo ngồi xuống.

 

Có lẽ là ảo giác.

 

Tôi có cảm giác như bị bắt quả tang, nhất là khi ánh mắt Cố Hựu Thần nhìn về phía tôi.

 

“Nếu không phải cùng chuyên ngành, tôi còn không hẹn được cô, người bận rộn như cô.”

 

Anh An Vũ cười nói.

 

Tôi ngại ngùng đặt portfolio xuống, im lặng ngồi thẳng lưng, trò chuyện đơn giản với anh An Vũ, bắt đầu thảo luận ký kết hợp đồng ủy quyền.

 

Nhưng.

 

Thật ngượng ngùng, tôi hoàn toàn quên mất biệt danh khi làm thiết kế của mình cũng có trên hợp đồng và anh An Vũ còn đọc to lên:

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Thần Thần vẫn chưa Mẫn Mẫn? Tên này có ý nghĩa gì không?”

 

Có thể có ý nghĩa gì, chính là Cố Hựu Thần sao vẫn chưa cưới Diệp Mẫn...

 

Tôi có chút bất lực, cố gắng không để ý đến ánh mắt của Cố Hựu Thần, mỉm cười đáp:

 

“Chỉ là tên tùy ý đặt, không có ý nghĩa gì.”

 

Lúc này.

 

Tôi đã hối hận vì đã làm thêm chuyện không cần thiết.

 

Anh An Vũ mỉm cười nhẹ nhàng: “Rất vui được hợp tác với em, tối nay có thể cùng ăn tối không?”

 

Tôi ngẩn người, muốn từ chối một cách tế nhị, nhưng không ngờ xuất hiện một âm thanh ghế kéo trên sàn rất chói tai.

 

Cố Hựu Thần đột nhiên đứng dậy rời đi.

 

Hơi thở lạnh lẽo thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

 

Có lẽ.

 

Tôi nên vui mừng vì đã nhìn rõ Cố Hựu Thần, giờ đây bản thân dường như không còn đau khổ như trước, cũng không còn lầm tưởng rằng anh đang ghen.

 

Loading...