Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI CHA MÙ CỦA TA MUỐN NẠP THIẾP - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-07-27 18:05:54
Lượt xem: 1,088

Mẹ xoa đầu ta, giọng nhẹ nhàng: "Vân nhi, không phải lỗi của con."

 

"Một số người thay đổi, chỉ vì họ muốn thay đổi, không liên quan đến bất kỳ ai khác."

 

Ta ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng: "Vậy trước đây ông ta đều giả vờ sao?"

 

Mẹ lắc đầu: "Điều đó không quan trọng nữa, chúng ta phải hướng về phía trước."

 

Trong sự an ủi của mẹ, ta dần nín khóc, mẹ là người kiên cường nhất mà ta từng gặp, ta cũng phải giống như bà.

 

"Đi thu dọn hành lý đi." Mẹ nhẹ nhàng nói.

 

Ta ngẩng đầu nhìn mẹ, gật đầu thật mạnh.

 

Không lâu sau, cha ta trở về.

 

Ông ta vừa hát vừa bước vào nhà, thấy trên bàn đầy thức ăn.

 

Ánh mắt khinh thường trước đây bỗng sáng lên: "Hôm nay là ngày gì mà làm nhiều món ngon thế?"

 

Mẹ nói: "Mắt chàng sáng vừa tròn một tháng, ta cố ý làm để chúc mừng chàng."

 

Cha ta ngồi phịch xuống, không quan tâm đến mẹ con ta, cầm lấy bình rượu uống một hơi thật mạnh, rồi tự mình ăn.

 

Ta và mẹ nhìn nhau, cũng ngồi xuống, chỉ ăn cơm không ăn thức ăn.

 

Cha ta uống hết một bình, mặt đã đỏ lên, xắn tay áo lau dầu mỡ trên miệng, bắt đầu chỉ trích mẹ ta: "Tần Duyệt, nếu nàng sớm hầu hạ ta như thế này thì ta có cần phải ra ngoài ăn uống hàng ngày sao?"

 

3

 

Mẹ ta bình tĩnh nói: "Nhà chúng ta không có nhiều tiền, không thể ngày nào cũng ăn thịt cá."

 

Cha ta cười lạnh: "Không có tiền? Hai mươi lượng bạc nàng giấu dưới gầm giưông đều nhìn thấy cả!"

 

Mẹ cau mày: "Quả nhiên là chàng, chàng lấy đi để uống rượu sao?"

 

Vài ngày trước, mẹ phát hiện tiền mất, hỏi cha ta nhưng cha ta chỉ nói không thấy, còn trách mẹ không cất kỹ.

 

Cha ta đập vỡ bình rượu, giọng hung dữ: "Là ta lấy đấy! Thì sao nào?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-cha-mu-cua-ta-muon-nap-thiep/chuong-02.html.]

"Ngươi là bà nương mà ta cưới về, còn muốn giấu tiền riêng với ta sao?"

 

"Trước đây chẳng phải ngươi ức h.i.ế.p ta là một người mù, không phát hiện ra tiền riêng của ngươi sao?"

 

"Bây giờ mắt ta sáng rồi, nhìn thấy thì lấy thôi, ta tiêu tiền ở đâu còn chưa đến lượt một nữ nhân như ngươi chỉ trỏ!"

 

Ta không nghe nổi nữa, hất đổ đĩa thức ăn lên đầu ông ta.

 

"Bây giờ ông biết mẹ ta là nữ nhân rồi sao?”

 

"Lúc trước khi bà ấy một mình gánh vác gia đình, hái thuốc chữa bệnh mắt cho ông, sao ông không thương mẹ ta là nữ nhân?"

 

Cha ta hoàn hồn, bị ta nói đến mặt đỏ bừng, trừng mắt, giơ tay định tát ta.

 

Ngay giây tiếp theo, ông ta bị mẹ ta nắm chặt cổ tay.

 

"Nữ nhi của ta, không đến lượt ngươi dạy dỗ."

 

Mẹ ta lạnh lùng nhìn ông ta.

 

Bấy lâu nay, mẹ ta lên núi hái thuốc, xuống đồng làm ruộng, lúc rảnh còn phải thêu thùa để kiếm thêm tiền. Sức khỏe dĩ nhiên tốt hơn nhiều so với một người quanh năm nằm trên giường ăn rồi chờ chết.

 

Trước đây cha không thể làm việc nhưng vẫn có cái tốt là một người chồng tốt, một người cha hiền.

 

Còn bây giờ, ông ta chẳng còn một chút ưu điểm nào, trở thành một kẻ phế vật hoàn toàn.

 

Mẹ từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Đi đòi tiền về cho ta."

 

Cha hất tay áo, lùi lại mấy bước, cứng miệng nói: "Dựa vào đâu? Ta nói cho ngươi biết, ta không chỉ uống rượu, mà còn uống rượu có kỹ nữ hầu hạ!”

 

"Hai mươi lượng bạc, ta chẳng thiếu một đồng nào, đều đưa cho Tiểu Thúy ở Hoa Lầu rồi, ngày mai ta sẽ cưới nàng ta về nhà!"

 

4

 

"Ngươi câm miệng!" Ta dùng sức đánh ông ta nhưng ông ta lại đẩy ngã ta xuống đất.

 

"Đồ ranh con, ngươi không nhìn xem mẹ ngươi trông thế nào à? Trước đây ta cũng chỉ là mù mắt mới có thể coi trọng nàng ta.”

 

"Chưa đến ba mươi tuổi mà tóc đã bạc nửa đầu, trông chẳng đẹp bằng Tiểu Thúy một nửa, còn đôi tay kia thô ráp đến nỗi… chậc chậc, tối nào ta chỉ cần sờ một cái là lại gặp phải ác mộng!"

 

Loading...