Người cha khốn nạn - Phần 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:37:11
Lượt xem: 513

22

Ba tôi hỏi tôi với vẻ mặt giận dữ: "Cố Nhiên, nguyên liệu trên chiếc váy đó là gì? Tại sao lại thích nó? Cố Ái còn trẻ và ngu dốt nên đã lén mặc váy của mày, nhưng mày sao lại tàn nhẫn như vậy!"

Ánh mắt của những người xung quanh chợt tập trung vào tôi. Họ không nói gì, nhưng vẻ ngoài của họ đã nói lên tất cả. Em trai tôi đẩy ba tôi ra một cách mạnh mẽ.

"Cố Đức Vọng, không biết ông có ý gì? Chị gái tôi vừa phát hiện ra chiếc váy mà chị ấy chuẩn bị kỹ càng sáng nay đã mất tích, đành phải mặc váy cũ. Tôi cũng muốn hỏi tại sao con đ..iên dưới lầu kia lại trộm váy của người khác để mặc. Chính cô ta là người đã lấy nó phải không? Tôi hiểu rồi, ông đã lén lút làm xáo trộn nó chỉ để làm chị gái tôi xấu hổ, để đứa con hoang của ông có thể tỏa sáng. Thì ra đứa con hoang của ông vì ghen tị mà mặc bộ đồ đó nên trộm gà mà mất cơm. Đây đều là quả báo, hahaha!”

Lý lẽ của em trai tôi rất nghiêm túc. Những lời này không có gì sai, kết hợp với mô tả buồn cười của ba tôi trước đó, mọi người tự nhiên tin chúng tôi.

"Vô lý!"

Ba tôi tức giận đến mức đuổi theo em trai tôi, la hét và đánh nó. Em trai tôi lợi dụng cách bố trí trên tầng hai, nhảy lên nhảy xuống linh hoạt, đến thời điểm quan trọng duỗi chân ra để ông ta vấp ngã, ông ta ngã xuống đất hồi lâu không đứng dậy được.

Tôi bật công tắc lên và một màn hình từ trần trên tầng hai từ từ hạ xuống, trên đó có một số video đang được phát.

Theo thứ tự, có những video Cố Ái lăn lộn và phát đ..iên trong căng tin của trường, cô ta lẻn vào phòng trong một trang trại và bò trên giường, và cô ta lấy trộm chiếc váy trong phòng thay đồ của tôi.

Tôi hắng giọng: "Sau khi xem những cái này, mọi người sẽ hiểu rằng Cố Ái không thực hiện một điệu nhảy nguyên thủy nào đó, cô ta chỉ đang phát đ..iên thôi."

Ba tôi nhìn tôi ngạc nhiên: "Tại sao mày có những video này? Mày có..."

Tôi phớt lờ ông ta: "Cố Đức Vọng đã lừa dối mẹ tôi khi bà đang mang thai đứa con thứ hai và bí mật nuôi đứa con thứ ba với Trương Lâm Thanh. Cố Ái và em trai tôi sinh ra ở cùng một bệnh viện, chỉ cách nhau vài giờ. Một tháng sau khi mẹ tôi qua đời, ông ta nóng lòng muốn đưa nhân tình và con gái ngoài giá thú vào nhà. Họ cùng nhau hợp tác và lên kế hoạch đưa em trai tôi sang Myanmar nhưng tôi đã ngăn cản. Thấy kế hoạch thất bại, họ lại nghĩ ra một chiêu khác..."

Ba tôi đứng dậy và lấy ghế đập vào sau đầu tôi.

"Im đi, mày đang nói xấu!"

Em trai tôi túm lấy cổ áo sau của ông ta, ném ông ta qua vai vứt xuống đất.

Nó dùng một chân dẫm lên ba tôi, chân sau trông giống như một con rùa không thể lật được.

"Sao mày dám, nhanh tới bắt tên khốn này."

Nhưng không ai nghe lệnh của ông ta.

Tôi giơ mũi giày lên và giẫm lên mặt ông ta: "Cố Đức Vọng, ông tự tin thật đấy. Những người trong nhà đều là người của mẹ tôi. Làm sao họ có thể nghe lệnh của ông được? Ông quen ngồi ở chỗ cao đến nỗi quên mất nguồn gốc của mình rồi à? Ông đã nghĩ gì khi đóng khung con trai mình? Ông không có lương tâm cắn rứt sao? Ồ, chắc là ông không có đâu. Đáng tiếc ông tính toán đâu vào đó rồi, mẹ tôi lại lập di chúc từ trước, ông một xu cũng không lấy được, đây chính là quả báo.”

Sau đó đoạn video về ba tôi và đồng bọn bàn bạc tính toán trong phòng làm việc được phát trên màn hình lớn. Xem xong ai cũng chỉ chỏ vào ba tôi và mắng ông ta là dã thú.

Tôi phớt lờ những lời khen ngợi của họ và ra lệnh cho quản gia tiễn khách rồi dọn dẹp đống lộn xộn cùng các vệ sĩ.

Em trai tôi cảm thấy buồn chán và chạy đi đâu đó để hít thở không khí trong lành.

Ba tôi và Cố Ái bị trói tạm thời và nhốt trong phòng làm việc ở tầng một.

Phải mất hàng giờ để dọn dẹp đống lộn xộn.

Khi mọi việc kết thúc, tôi trở về phòng nghỉ ngơi một mình và gặp Trương Lâm Thanh, người đã mất tích đã lâu ở góc đường. Bà ta đang cầm một chiếc máy tính bảng, trong video, em trai tôi bị nhốt trong phòng tối và một khẩu s.ú.n.g chĩa vào đầu nó.

“Cố Nhiên, nếu không muốn em trai mình c..hết thì hãy ký vào văn bản từ bỏ toàn bộ tài sản thừa kế này.”

Trương Lâm Thanh đưa cho tôi giấy và bút.

Tôi nhìn bà ta: "Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao bà lại mất tích, thế nhưng bà lại ở chỗ này chờ tôi, thật là kỳ quái."

Trương Lâm Thanh cười nói.

"Mẹ mày thất bại trước tao, mày cũng vậy, ta đã chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi... Con khốn Tống Hi đó thực ra đã để lại di chúc trước khi c..hết. Nếu không có di chúc này, chúng ta đã không thể đi đến bước này. Lẽ ra tao nên tra tấn cô ta để cô ta nói ra trước khi hạ gục cô ta. Điều đó đã mang lại lợi thế cho cô ta."

Sau khi tận tai nghe được sự thật về cái c..hết của mẹ, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn tức giận đỏ mắt.

"Trương, Lâm, Thanh!"

23

Vẻ mặt của Trương Lâm Thanh đột nhiên trở nên bực bội.

"Cố Nhiên, mày độc ác hơn tao tưởng, mày vậy mà dám tìm được một tên côn đồ. Bởi vậy, con gái của tao... Nếu lão Cố không mềm lòng như vậy, tao đã g..iết hai đứa bọn mày từ lâu rồi! Nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Mày không phải rất quan tâm đến em trai mình sao? Lỡ như nó mất một mắt hoặc gãy một chân thì... Tao cho ngươi mười giây, nếu không ký, em trai mày sẽ bị tra tấn đến c..hết!"

Trương Lâm Thanh ác độc đếm ngược, thậm chí còn cố tình đến gần hơn để quan sát vẻ mặt đau khổ của tôi: "10, 9, 8, 7..."

Tôi giơ tay đầu hàng, cầm bút giả vờ ký.

Khi đến gần nhất, tôi ném giấy và bút thẳng vào mặt cô ta.

"Ký cái con khốn nhà bà, đừng có mơ!"

Trương Lâm Thanh vẻ mặt vặn vẹo lao tới, bị cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang khống chế.

"Chị ơi, em đến muộn, chị có sao không?"

Em trai tôi quay người tôi lên xuống, trái phải, nhìn kỹ, nó lo lắng muốn mở mi của tôi xem vết thương ở mí mắt dưới. Tôi đẩy nó ra một cách thiếu kiên nhẫn: "Không sao đâu, chị gái mày sao có thể bị thương bởi một thủ đoạn nhỏ như vậy?"

Tôi đã biết rằng em trai tôi sẽ không bị chúng bắt, và nếu có thì nó cũng có thể trốn thoát. Tôi đã chỉ nó cách áp dụng những gì đã học được.

Cố Đức Vọng, Trương Lâm Thanh và Cố Ái mỗi người đều được tặng một đôi vòng bạc và được đưa đến đồn cảnh sát chuẩn bị được ăn cơm nhà nước vài hôm rồi ngồi nóc tủ ngắm gà khỏa thân.

Đến đây, lễ trưởng thành của tôi đã kết thúc.

23

Cố Đức Vọng và Trương Lâm Thanh đã sát hại dã man mẹ tôi và tên côn đồ kia, bọn họ bị kết án tử hình trong phiên tòa đầu tiên, bản án ban đầu được giữ nguyên trong phiên tòa thứ hai. Còn Cố Ái, cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần chuyên khoa.

Cô ta khẳng định mình không bị đ..iên, nhưng bằng chứng video mà tôi cung cấp có tính thuyết phục và không ai nghi ngờ trạng thái tinh thần của cô ta.

Điều đang chờ đợi cô ta sẽ là liệu pháp sốc điện tiên tiến nhất.

Sau phiên tòa thứ hai, tôi và em trai đến gặp Cố Đức Vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-cha-khon-nan/phan-9-end.html.]

Ngăn cách bằng kính dày.

Cả người Cố Đức Vọng tràn ngập luồng khí c..hết chóc nồng nặc.

Tôi đã cười.

"Chắc ông không biết di chúc đó là giả. Mẹ tôi không biết trước khi mất ba đã làm gì, nhưng bây giờ theo một nghĩa nào đó nó đã trở thành thật."

"Ông nói nếu phản bội mẹ tôi, sẽ bị sét đánh c..hết. Hiện tại lời thề đã thành sự thật, nhưng sẽ sấm sét cho pháp luật đánh ra."

"Ông sẽ xuống địa ngục, Cố Đức Vọng!"

Ba tôi đột nhiên vùng vẫy sau khi nghe điều này.

"Cố Nhiên, mày đã âm mưu tất cả những chuyện này, đồ con gái bất hiếu, đáng ra ngay từ đầu tao nên cho mày c..hết!"

"Nếu tao xuống địa ngục, mày, kẻ sát nhân g..iết ba mình, sẽ bị tiêu diệt thành tro bụi, không bao giờ tái sinh nữa!"

Tuy nhiên, ông ta nhanh chóng được đưa đi sau khi được nhân viên ngoài cửa tiêm thuốc an thần.

Đến cổng trại, Em trai tôi nói với tôi: "Chị, lời ông ta nói không có khả năng xảy ra, nếu có người làm chị bị thương, em sẽ đánh hắn đến c..hết!"

Tôi trả lời: "Đó là điều chị muốn nói với mày."

Quản gia lái xe tới: "Cô chủ, nhân viên trong công ty nói sẽ tổ chức tiệc chào mừng cô."

Bầu trời đặc biệt sáng sủa sau cơn mưa. Sương mù chôn sâu trong lòng em trai và tôi bị mưa cuốn trôi. Dù cuộc đời có đầy gió mưa, nơi nào bạn đến cũng sẽ trở nên tươi sáng!

(--END--)

 

-----

Người cha ruột giàu có của tôi t ự s á t, tôi bị gửi đến một thị trấn nhỏ xa xôi.

Người đàn ông làm đồ tể kia tay ôm chú cún nhỏ của tôi, trên mặt lộ vẻ hung ác: "Thằng nhóc con này là của cô?"

Tôi bị dọa đến không dám nhúc nhích.

Sau này, hắn miệng ngậm điếu thuốc tay vá lại quần nhỏ cho tôi, có chút cáu kỉnh:

"Cô coi ông đây là mẹ cô thật đó à?!"

 

1.

Lần đầu tiên gặp Trần Dã, tôi luống cuống đứng trong một lò mổ ở thị trấn trên người mặc một chiếc váy nhỏ.

Khi một thanh niên nghe tôi hỏi thăm, anh ta cười như một kẻ tàn ác, rồi vừa hét lớn vừa vẫy tay:

"Này! Chú Dã, có một cô bé tới tìm chú!"

"Mày hét cái gì? Liệu hồn!"

Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy cách đó không xa, một người đàn ông vác nửa con lợn đã thịt đang cáu kỉnh đi tới, vẻ mặt không vui.

Tay anh ta cũng đang bế một chú cún con đang ngâm chiếc quần lót màu đỏ trong miệng, cau mày nhìn tôi:

"Lâm Dao?"

Tôi gật đầu, còn chưa kịp nói tiếp, chú cún trong tay anh ta đã kích động ẳng ẳng mừng rỡ như thể đang tìm kiếm từ tôi lời khen ngợi.

Trần Dã duỗi nó ra trước mặt tôi.

"Thằng oắt con này là của cô?"

Tôi xấu hổ đến phát hoảng, ngượng ngùng ôm và bịt cái miệng đang ẳng của nó lại, nhỏ giọng nói:

"Tên nó là Sầu Riêng."

“Vừa tới đã phá tôi, miệng còn ngậm cái quần tôi mới mua” Trần Dã khịt mũi: “Cô dạy nó à?"

Tôi nhìn từ dưới lên trên, cụ thể là từ chiếc quần bị vấy m..áu lợn anh ta đang mặc trở lên, nét mặt của người đàn ông này rất cứng rắn, đầy hung dữ.

Thật khốc liệt!

Tôi cúi đầu không dám nói.

Cha mẹ tôi đã ly dị cách đây vài năm, tôi được họ hàng ở nước ngoài nuôi dưỡng từ khi tôi 7 tuổi.

Mẹ tôi, Lương Thanh Vân, tiếp tục dấn thân vào ngành giải trí và trở thành một ảnh hậu, cha tôi điều hành một công ty hậu cần, công ty này đã niêm yết cổ phiếu vài năm trước.

Vài ngày trước, mẹ tôi nói với tôi là cha tôi đã t..ự s..át. Tôi đang trong kỳ nghỉ hè, trở về Trung Quốc để dự đám tang trong nỗi bàng hoàng.

Sau khi tôi nhìn thấy mẹ, bà không nói gì, mẹ tôi đi lên phía trước, ai đó đã tịch thu hộ chiếu và chứng minh thư của tôi. Sắp xếp đồ đạc cho tôi và nhờ người chở tôi đến thị trấn này.

Người ta nói rằng đó là nơi một vệ sĩ mà khi còn sống cha tôi rất tin tưởng đang ở, anh ta đã mở một cửa hàng thịt lợn ở đây.

Họ nói tôi nên tận dụng kỳ nghỉ hè này để xóa bỏ những cảm xúc tồi tệ do cái c..hết của cha tôi gây ra, sau đó tôi sẽ lại ra nước ngoài vào kỳ khai giảng năm học mới.

Trước khi đến thị trấn, mẹ tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh của Trần Dã.

Tôi thẫn thờ quan sát xem mình sẽ làm cái gì ở nơi này. Sầu Riêng thông minh, nép vào lòng tôi và cứ nhìn theo xe.

Sau khi chúng tôi xuống xe, nó phóng một mạch. Thật bất ngờ, nó đã phát hiện ra Trần Dã trước tôi một bước, thậm chí còn cắn đồ lót của người ta.

Tôi đỏ mặt không biết nói sao thì anh ta đã dẫn tôi vào trong cửa hàng thịt lợn.

Đọc full CỪU BÉO DẪN LỢN RỪNG VỀ NHÀ tại Monkeyd

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...