Người Cầm Bút - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-07-06 23:38:13
Lượt xem: 1,308

Ta rời đi nhưng lại ngất xỉu giữa đường.

 

Ta tỉnh lại khi nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Lạc.

 

"Thật đúng là ma quỷ."

 

Nàng ta nói.

 

Ta mở mắt:

 

"Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì?"

 

"À, ngươi tỉnh rồi sao? Thật ngại quá, ta vốn không muốn sắp xếp kết thúc câu chuyện nhanh như vậy nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ đến ngươi. Ta chỉ có thể nhanh chóng bắt ngươi tới đây."

 

Kết thúc câu chuyện?

 

Không phải là Ô Lặc Hoài sẽ b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta, phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu sao?

 

Ta nhìn xung quanh, phát hiện chúng ta đang ở bên bờ vực.

 

Ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.

 

Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con d.a.o găm.

 

"Nhanh lên! G i ế t ta!"

 

Nàng nói với ta.

 

"Chắc là giả vờ g i ế t ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta đúng không?"

 

"Đúng vậy! Nhanh lên! Bọn họ sắp đến rồi."

 

Ta nhìn nàng, như nhìn một kẻ ngốc.

 

"Ngươi cho rằng ta sẽ phối hợp với ngươi sao?"

 

Nàng đánh giá ta, cười:

 

"Ngươi sẽ không. Nhưng ngươi không có quyền quyết định. Ta mới là người cầm bút."

 

Nàng lộ ra vẻ tàn nhẫn, miệng lẩm bẩm.

 

Ta mất kiểm soát, không tự chủ được mà cầm lấy con d.a.o găm.

 

Ta như một con rối, dưới sự điều khiển của nàng, dùng d.a.o găm khống chế nàng.

 

Khi Ô Lặc Hoài dẫn cấm vệ quân đến, ta kề d.a.o găm vào cổ nàng, hét lên:

 

"Ô Lặc Hoài, ngươi diệt nước ta, ta sẽ g i ế t người ngươi yêu."

 

Ô Lặc Hoài lộ vẻ kinh ngạc, nhìn ta.

 

Ta rất muốn nói với hắn, ta bị Tô Lạc Lạc khống chế nhưng ta không làm được.

 

Lúc này trong mắt hắn, ta chính là người phụ nữ điên muốn g i ế t người trong lòng hắn.

 

"Ca ca, cứu ta!"

 

Tô Lạc Lạc giả vờ kinh hoàng, khóc lóc.

 

Ô Lặc Hoài nhận lấy mũi tên từ tay thuộc hạ, không hiểu sao lại có chút do dự.

 

"Ca ca, cứu ta!"

 

Ô Lặc Hoài nhìn chúng ta, vẻ mặt lộ rõ sự giằng xé và hỗn loạn trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-cam-but/chuong-27.html.]

 

Nếu có thể, ta thực sự muốn dùng con d.a.o găm trong tay cắt đứt cổ họng của nàng nhưng ta cũng không làm được.

 

"Ca ca, huynh còn đợi gì nữa?! G i ế t c h ế t nàng ta đi!"

 

Tô Lạc Lạc hét lên như muốn xé tan cổ họng.

 

Cuối cùng Ô Lặc Hoài cũng giương cung tên.

 

Ta bi thương nhìn hắn.

 

Nhìn rõ ràng mình đang đi đến kết cục đã định.

 

"Ca ca, mau ra tay đi! Huynh quên ta đã đỡ tên thay huynh rồi sao? Huynh quên chúng ta đã cùng nhau ngắm sao trên thảo nguyên rồi sao?"

 

Tô Lạc Lạc không ngừng nhắc nhở hắn.

 

Thật nực cười, những điều đó đều là, ta đã làm cho Ô Lặc Hoài.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Ô Lặc Hoài nghe nàng nói, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, kéo căng cung, nhắm vào ta.

 

Bỗng nhiên gió lớn nổi lên trên vách đá nhưng ta lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

 

Lòng ta như d.a.o cắt, như lửa đốt, như tơ vò, ta hận Tô Lạc Lạc đến đỉnh điểm, mọi cảm xúc dâng trào trong ta, sợ hãi, không cam lòng, tức giận, bi thương, hận thù.

 

Cho đến khi, ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông.

 

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi.

 

Là Vân Sinh.

 

Ta nhớ lại ngày hôm đó, ta đã hỏi Vân Sinh, làm thế nào để thay đổi tất cả những gì đã định sẵn.

 

Hắn nói:

 

"Khi tâm không loạn, mới có thể ngộ ra."

 

Ngộ ra điều gì?

 

Hắn nói ta chìm đắm trong sương mù, nói tâm ta loạn nên không nhìn rõ sự thật.

 

Sự thật đó là gì?

 

Ta lại nhớ đến lời mẹ ta đã nói trong mơ:

 

"A Kỳ, sai rồi, tất cả đều sai rồi."

 

"Ngươi đã mắc lừa."

 

Ta lại sai ở đâu?

 

Một tia chớp xẹt ngang, tiếng sấm ầm ầm.

 

Ta ngẩng đầu lên, đột nhiên hiểu ra sự thật.

 

Vân Sinh đến bên ta, là sự sắp đặt của định mệnh.

 

Tại sao hắn có thể thoát khỏi sự sắp đặt của người cầm bút, không phải vì hắn không quan trọng, mà là vì hắn không quan tâm đến sự sắp đặt của người cầm bút, ngôi Thái tử không khiến hắn vui sướng, trở thành nô lệ cũng không khiến hắn lo lắng.

 

Hắn sẽ không bị người cầm bút điều khiển, bởi vì tâm hắn không loạn, hắn an phận với thời khắc này, không hối hận về quá khứ, không lo lắng về tương lai.

 

Ta đã mắc mưu của Tô Lạc Lạc, ta bị nàng điều khiển, thực ra là bị chính những hỉ nộ ái ố của mình điều khiển, lòng ta đã loạn nên từng bước sai lầm.

 

Ta tin rằng nàng có thể điều khiển ta, nàng mới có thể điều khiển ta, nếu như ta không tin vào mệnh thư, chỉ tin vào bản tâm của mình, ta sẽ có được tự do.

 

Ta buông Tô Lạc Lạc ra.

Bình luận

8 bình luận

  • Huhu, truyện hay xĩu luôn.

    Moooore 1 tháng trước · Trả lời

  • Sao đọc thấy nữ9 giống mấy mẹ nữ phụ phản diện vậy

    Ilovecute 1 tháng trước · Trả lời

    • Tự bả làm lố tổn thương ông kia ông kia cũng nói thích bả chứ đâu nói thích con em

      Ilovecute 1 tháng trước · Trả lời

    • Vì quyển sách mệnh kia nó cứ viết kết cục thảm hại của nu9 ấy, cuối cùng tỉnh ra là bước ngoặt của cuộc đời mà, chứ mà tỉnh ngay từ đầu đã k có truyện đọc

      Tiểu Lạc Lạc 1 tháng trước · Trả lời

    • B ko đọc kỹ à? Dù ban đầu na9 nói yêu nu9 nhưng kết cục trên sách vẫn ko đổi, lúc abc trên giường còn gọi Lạc Lạc trong khi chưa gặp Tô Lạc Lạc bao giờ, rõ ràng đã bị sắp xếp, v thì bả giãy giụa cầu sinh có gì sai? Lúc bả muốn bất chấp để nói hết thì lại ko nói đc. Ban đầu nếu bả ko hành động như v thì có khi đã bị giếc chếc bằng mũi tên xuyên tim như kết cục trên sách r

      Bờ Lue 1 tháng trước · Trả lời

  • Hay quá. Huhu. Từ ý tưởng này có thể viết thành 1 cuốn tiểu thuyết

    [email protected] 1 tháng trước · Trả lời

  • Tôi muốn đọc thêm khúc sau 2 ng sống chung nữa. Huhu.

    Hellen 1 tháng trước · Trả lời

  • Sao bảo full mà đã full đâu

    Halary 1 tháng trước · Trả lời

Loading...