Người Cầm Bút - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-05 14:13:14
Lượt xem: 1,285

Xem ra trước đây hắn hẳn là một thiếu niên ngây thơ.

 

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là giả vờ thôi."

 

"Ta biết." Hắn vội vàng nói: "Vân Kỳ tiểu thư và ta cách biệt như mây với bùn, Vân Sinh sao dám có ý đồ xấu."

 

Vẻ mặt căng thẳng của hắn như thể sợ sẽ làm nhục ta vậy.

 

Ta thở dài:

 

"Ngươi không cần như vậy, ta cũng chỉ là một kẻ ti tiện không làm chủ được bản thân."

 

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nói:

 

"Không phải vậy, Vân Kỳ tiểu thư là người tốt nhất mà Vân Sinh từng gặp."

 

Ta sửng sốt:

 

"Ngươi nói ta ở thiện đường phát cháo bốc thuốc sao?"

 

Những việc đó chỉ là hành động giả nhân giả nghĩa của ta để đổi mệnh mà thôi.

 

Hắn lắc đầu:

 

"Không phải."

 

"Vậy là khi nào? Ta không nhớ mình từng làm việc tốt gì?"

 

Hắn cười:

 

"Tiểu thư đã quên mình tốt bụng đến mức nào rồi, Vân Sinh sẽ giúp người nhớ lại."

 

Kể từ đó, Vân Sinh ở lại phòng ta nhưng ta ngủ trên giường, còn hắn ngủ dưới đất.

 

Tối nào ta cũng gặp ác mộng, có khi mơ thấy mẹ, có khi mơ thấy Ô Lặc Hoài, có khi mơ thấy Tô Lạc Lạc, ta như bị nhấn chìm trong nước, muốn bơi lên nhưng không thể cử động.

 

Cuối cùng, ta sẽ nghe thấy một giọng nói.

 

Quá quen thuộc nhưng ta không nhớ mình đã từng nghe ở đâu.

 

"Vân Kỳ tiểu thư, Vân Kỳ tiểu thư..."

 

Ta tỉnh dậy trong tiếng gọi, như một người sắp c h ế t đuối cuối cùng cũng ngoi lên mặt nước.

 

Ta hoảng hồn, nắm lấy tay hắn.

 

"Không sao rồi, Vân Kỳ tiểu thư, không sao rồi."

 

Hắn an ủi ta, vẻ mặt lo lắng.

 

"Vân Kỳ tiểu thư, đừng sợ, ta ở đây, không ai có thể làm hại người."

 

Ta nắm lấy tay hắn, ánh trăng rơi trên khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn trong vắt như nước, ánh mắt này, sao ta lại thấy quen thuộc đến vậy?

 

Hắn đưa cho ta một chén trà:

 

"Tiểu thư, uống nước đi."

 

Câu nói này, hình như ta cũng đã từng nghe ở đâu đó...

 

Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh với tư cách thái tử đã đi tiễn hắn.

 

Ta đứng trong góc tường thành nhìn hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-cam-but/chuong-16.html.]

Ô Lặc Hoài biết ta ở đây nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn ta lấy một cái.

 

Trên người hắn, có gì đó đã thay đổi.

 

Cả người hắn như không còn chút hơi ấm nào, hắn nhìn tất cả mọi người, trong mắt chỉ có sự thờ ơ và lạnh lùng.

 

Giống như đang nhìn xuống một đám kiến dưới chân.

 

Hắn chỉ gật đầu với Vân Sinh rồi lên ngựa rời đi, trước kia khi đối mặt với Triệu Phỉ, tên rượu chè túi rách đó, hắn còn có thể giữ được phép lịch sự bề ngoài. Nhưng bây giờ lại vô lễ đến vậy, rõ ràng là ngay cả sự khách sáo bề ngoài hắn cũng không thèm.

 

Hắn muốn làm gì?

 

"Hoài ca ca, đợi ta!"

 

Tô Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện, Ô Lặc Hoài quay đầu lại.

 

"Hoài ca ca, ta muốn đi cùng huynh."

 

Xung quanh bàn tán xôn xao, dân phong nhà Chu bảo thủ, nữ tử công khai muốn đi theo nam tử khác, quả thực là làm nhục danh tiết.

 

"Ngươi muốn đi theo ta?"

 

Tô Lạc Lạc dùng sức gật đầu.

 

Ta nắm chặt khăn tay.

 

Không biết có phải là ảo giác không, Ô Lặc Hoài như liếc về phía ta.

 

Khóe miệng hắn nở một nụ cười tà mị:

 

"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

 

Ta đau nhói trong lòng.

 

Đây là lời hắn đã hỏi ta trên thảo nguyên.

 

"Vâng! Lạc Lạc muốn đi theo Hoài ca ca mãi mãi!"

 

Nàng đứng dưới ngựa hắn, ngước nhìn hắn, vẻ mặt ngây thơ.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

"Ồ! Còn cả thỏ nhỏ của Lạc Lạc nữa!"

 

Nàng bế một con thỏ từ trong giỏ ra, giơ cho Ô Lặc Hoài xem.

 

Ô Lặc Hoài như sửng sốt một chút, đúng rồi, người thích thỏ là Tô Lạc Lạc, không phải Tô Vân Kỳ.

 

Dần dần, mệnh thư sẽ khiến Ô Lặc Hoài hiểu ra, người hắn yêu năm đó, thực ra là một cô nương mà hắn chưa từng gặp, không phải ta.

 

Tô Lạc Lạc đưa tay về phía Ô Lặc Hoài, muốn hắn kéo nàng lên ngựa.

 

Ô Lặc Hoài hoàn hồn, cau mày, trầm giọng nói:

 

"Con ngựa đỏ này rất hung dữ, không cho người khác chạm vào."

 

Con ngựa đó đúng là như vậy, không bao giờ cho người khác chạm vào, trước kia ta cho nó ăn cỏ, suýt bị nó giẫm c h ế t, may mà Ô Lặc Hoài kịp thời chạy đến.

 

Nhưng Tô Lạc Lạc lại cười, đi về phía con ngựa, đưa tay vuốt ve đầu nó.

 

Con ngựa lại ngoan ngoãn để nàng vuốt ve.

 

Sao lại như vậy?!

 

Chẳng lẽ...

 

Bình luận

8 bình luận

  • Huhu, truyện hay xĩu luôn.

    Moooore 1 tháng trước · Trả lời

    • Sao đọc thấy nữ9 giống mấy mẹ nữ phụ phản diện vậy

      Ilovecute 1 tháng trước · Trả lời

      • Tự bả làm lố tổn thương ông kia ông kia cũng nói thích bả chứ đâu nói thích con em

        Ilovecute 1 tháng trước · Trả lời

      • Vì quyển sách mệnh kia nó cứ viết kết cục thảm hại của nu9 ấy, cuối cùng tỉnh ra là bước ngoặt của cuộc đời mà, chứ mà tỉnh ngay từ đầu đã k có truyện đọc

        Tiểu Lạc Lạc 1 tháng trước · Trả lời

      • B ko đọc kỹ à? Dù ban đầu na9 nói yêu nu9 nhưng kết cục trên sách vẫn ko đổi, lúc abc trên giường còn gọi Lạc Lạc trong khi chưa gặp Tô Lạc Lạc bao giờ, rõ ràng đã bị sắp xếp, v thì bả giãy giụa cầu sinh có gì sai? Lúc bả muốn bất chấp để nói hết thì lại ko nói đc. Ban đầu nếu bả ko hành động như v thì có khi đã bị giếc chếc bằng mũi tên xuyên tim như kết cục trên sách r

        Bờ Lue 1 tháng trước · Trả lời

    • Hay quá. Huhu. Từ ý tưởng này có thể viết thành 1 cuốn tiểu thuyết

      [email protected] 1 tháng trước · Trả lời

      • Tôi muốn đọc thêm khúc sau 2 ng sống chung nữa. Huhu.

        Hellen 1 tháng trước · Trả lời

        • Sao bảo full mà đã full đâu

          Halary 1 tháng trước · Trả lời

          Loading...