Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngược Dòng Thời Gian Tìm Em - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:24:40
Lượt xem: 477

Vài ngày trước hạn chót đăng ký nguyện vọng, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của ba Bùi Tiện.

"Khương Hòa, cháu có thể giúp bác một việc được không, khuyên nhủ Bùi Tiện, để nó đăng ký vào trường A theo kế hoạch ban đầu?"

Trường A chính là trường đại học mục tiêu đã giảm điểm tuyển thẳng cho Bùi Tiện lúc trước.

Lúc này tôi mới biết, Bùi Tiện đã phát huy thất thường, điểm thi không được lý tưởng lắm, không đạt điểm chuẩn của khoa thương mại của những trường đại học hàng đầu cả nước.

Nhưng nếu cộng thêm 60 điểm mà trường A giảm cho anh ta, anh ta vẫn có thể đến đó theo kế hoạch ban đầu.

Thành thật mà nói, tôi không hiểu lắm về cuộc điện thoại mà ba Bùi gọi cho tôi.

Thứ nhất là khi đối mặt với tình huống này, trường A với tư cách là trường đại học hàng đầu cả nước, Bùi Tiện còn do dự gì nữa? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

Thứ hai là, tôi với tư cách là người ngoài cuộc, thì có thể khuyên anh ta điều gì chứ.

Nhưng dù sao ba Bùi cũng là bậc trưởng bối, tôi khó mà từ chối yêu cầu của ông ấy.

Vì vậy sau khi cúp điện thoại, tôi liền gọi cho Bùi Tiện .Bên kia đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.

Do dự một lúc, tôi mở lời hỏi: "Bùi Tiện, anh vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ thi trường nào sao?"

Giọng nói của Bùi Tiện có chút mệt mỏi: "Chưa."

Trong nháy mắt, tôi lại có cảm giác hận sắt không thành thép.

"Anh bị úng nước vào não rồi sao lớp trưởng Bùi? Anh đang nghĩ gì vậy, anh không đến trường A thì anh đến đâu, với trình độ của anh, chẳng lẽ lại đến một trường đại học trọng điểm bình thường, anh không thấy tiếc sao?"

Tôi cũng không biết lời mình nói ra có nặng nề hay không.

Nhưng sau một lúc, Bùi Tiện vẫn không trả lời tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoc-dong-thoi-gian-tim-em/chuong-12.html.]

Rất lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói: "Khương Hòa, anh sợ nếu cách em quá xa, em sẽ quên anh."

"Khương Hòa, anh muốn học đại học cùng thành phố với em."

Thì ra, anh ta thật sự nghĩ như vậy. Nhưng Bùi Tiện à, không cần thiết đâu, thật sự không cần thiết nữa rồi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tôi dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Bùi Tiện, nếu anh làm vậy, tôi sẽ xem thường anh. Anh muốn chúng ta ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được nữa sao?"

Bùi Tiện đã đến trường A. Hà Thi Mộng thi văn hóa thuận lợi đạt yêu cầu, được trường múa ở thành phố phía Bắc nhận.

Còn tôi và Lâm Chu thì thi đỗ trường đại học ở miền Nam.

Tất cả đều có một kết thúc viên mãn. Không có tai nạn xe cộ, không có đau thương, cũng sẽ không có đám cháy lớn sau này.

Quan hệ giữa ba nhà chúng tôi vẫn rất tốt, liên tiếp cùng nhau ăn tiệc mừng thi đỗ đại học mấy ngày liền, các bậc phụ huynh còn nói muốn cùng nhau đưa chúng tôi ra sân bay, đi máy bay đến trường.

Ở phòng chờ sân bay, tôi và Lâm Chu đi cùng một chuyến bay, Bùi Tiện và Hà Thi Mộng đi cùng một chuyến bay.

Một chuyến bay đến miền Nam, một chuyến bay đến miền Bắc.

Cuối cùng cũng đến lúc tạm biệt nhau ở cửa kiểm soát vé.

Tôi khoác tay Lâm Chu, đưa cho cậu ấy một chiếc balo.

Hà Thi Mộng cũng muốn chạm vào tay Bùi Tiện, nhưng anh ta lặng lẽ dịch sang một bên một chút, tỏ vẻ lạnh nhạt và xa cách.

Anh ta nhìn tôi, há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Tôi vẫy tay chào bọn họ.

"Tạm biệt."

Có lẽ rất lâu rất lâu nữa, sẽ không gặp lại.

Loading...