Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngũ tứ tình thư - 6 (END)

Cập nhật lúc: 2024-10-03 14:01:42
Lượt xem: 264

Tôi đứng dậy, đi vào cuối phòng, mở ngăn kéo, lấy quyển sổ đó ra.

 

Cái tên gần đây nhất là, ngày 17 tháng 9 năm 1930, Cừu Úc Sinh (裘郁生-Qiú yùshēn), bị bắt ở Hàng Châu.

 

Tôi đưa cuốn sổ cho Quyến Nương.

 

"Cô đưa anh ấy về Hàng Châu à?"

 

Quyến Nương phủ lên cái tên kia, nhẹ giọng bi thương nói: "Trong tháng bảy, thiếu gia từng trở về Vô Tích, đem theo ít sách vở và thư từ giao cho tôi. Thiếu gia nói, nếu ngày nào đó anh ấy c..hết, phải giấu kỹ sách và đốt hết thư đi.”

 

Cô ấy như rơi vào hồi ức: "Đó là lần đầu tiên thiếu gia về nhà trong mười năm qua, ban đêm anh ấy về đến nhà, trời chưa sáng lại đi. Anh ấy để lại giấy ly hôn cho tôi, bảo tôi ngày sau muốn tái giá, thì lấy ra. Nếu không muốn, anh ấy khuyên tôi sớm nhận con nuôi.”

 

Có lẽ anh đã lường trước được cái c..hết.

 

Những năm gần đây, không ít đồng chí bị bọn phản bội bắt giữ.

 

Sau khi Cừu Úc Sinh bị bắt, anh ý thức được mình lại một lần nữa bị nhắm đến cái c..hết.

 

Quyến Nương tiếp tục nói: "Tôi không đi Hàng Châu, là cấp trên thông báo cho người nhà đi. Mấy ngày hôm trước chúng tôi mới biết được, anh ở bên ngoài làm cách mạng. May mắn là chúng tôi thật sự không biết, bồi thường cho chính phủ nửa tài sản mới mang được người về.”

 

Tôi biết việc Lưu Hành Chi từ chối trở về Vô Tích và cắt đứt liên lạc với tôi không phải vì hoài bão tuổi trẻ của anh ấy, mà là anh đã sớm quyết tâm, đi lên con đường thấy c..hết không sợ hãi này.

 

Một nhà cách mạng yêu nước, anh không thể lạnh lùng vô tình.

 

Anh yêu người dân lao động, yêu đất nước Trung Quốc. Anh cũng yêu sâu sắc gia đình, người yêu.

 

Phải, người yêu của anh chính là tôi.

 

12

 

Sáng sớm hôm sau, tuyết phủ kín cả con phố, con trai của Quyến Nương đánh một chiếc xe ngựa, chờ cô ấy ở cổng.

 

Quyến Nương phải trở về, cô ấy nhiều lần thỉnh cầu tôi đi Vô Tích một chuyến nhưng tôi kiên định cự tuyệt.

 

Cô ấy vẫy vẫy tay, thiếu niên kia đi tới.

 

Quyến Nương giới thiệu: "Hành Chi đi rồi, không thể không có người ngã ngói. Đây là con nuôi của tôi, Lưu Lĩnh Tân.”

 

Thiếu niên kia hơi gầy, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, cử chỉ trầm ổn, trông rất đáng tin cậy.

 

Tôi cười nói: "Tên không tệ. Con học ở đâu?”

 

Sắc mặt Lưu Lĩnh Tân quẫn bách, cúi đầu.

 

Quyến Nương vội vàng giải thích: "Không có đi học. Cha của Hành Chi nói không nên đọc sách nước ngoài thì tốt hơn, buôn bán không cần những thứ đó, cũng đừng ra khỏi Vô Tích.”

 

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, có thể tưởng tượng đã đả kích cha mẹ Lưu Hành Chi như thế nào. Thế cho nên ,đến đời cháu trai, dứt khoát cắt đứt đường ra ngoài học tập.

 

Quyến Nương thấy Lưu Lĩnh Tân thần sắc mất mát, cũng nhịn không được cảm thán nói: "Nếu Hành Chi còn sống, nhất định sẽ nói đọc sách mới tốt. Tên đứa nhỏ này, chính là anh ấy để lại cho tôi.”

 

Thì ra là do anh đặt tên.

 

Giọng nói của Quyến Nương vẫn tiếp tục: "Cô Du, cô cũng cảm thấy ra ngoài học tập tốt hơn phải không?”

 

Tôi tỉnh táo lại, an ủi đứa trẻ: “Con không học cũng không sao, ở Vô Tích làm ăn không dễ đâu”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngu-tu-tinh-thu/6-end.html.]

Không quan trọng. Bọn họ có thể không đi ra, nhưng chúng tôi sẽ đến chỗ bọn họ.

 

Hành Chi vì thằng bé định ra cái tên này, chính là tin tưởng vững chắc, gió xuân giải phóng sẽ thổi tới Giang Nam.

 

Thế hệ tiếp theo, sẽ dẫn dắt Trung Quốc bước vào mùa xuân mới, chỉ là tôi và Lưu Hành Chi, đều không thể nhìn thấy.

 

Quyến Nương đi rồi. Tôi nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, chuyển ra giao lộ, biến mất trong tầm mắt. Tôi xoay người đi, đóng chặt cửa viện, trở về phòng.

 

Quyển sổ thật dày đặt trên bàn kia, tôi ném nó vào trong bếp, bếp lửa cháy cực mạnh.

 

Tôi bắt đầu lục lọi, đem những tư liệu văn kiện đã giấu kỹ ngày xưa, mỗi một tờ giấy đều lấy ra, toàn bộ đốt thành tro bụi.

 

Sau khi xác định trong nhà không còn bất kỳ thông tin mật nào nữa, tôi mới ngồi xuống giường, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Tôi tự mình trở lại Bắc Bình, liền bị đặc vụ giám sát thường xuyên, không tìm được chứng cứ xác thực, bọn chúng không dám tùy tiện động thủ.

 

Hôm nay Lưu Hành Chi đã xảy ra chuyện, quan hệ trước kia giữa tôi và anh sẽ bị lật ra.

 

Lưu Hành Chi cho rằng anh không khai ra tôi, tôi sẽ không sao, nhưng anh không biết, tôi đã sớm là đối tượng quan tâm đặc biệt của bộ phận đặc vụ.

 

Lúc này, chỉ cần thêm một cọng rơm cọng rạ, là có thể đè c..hết tôi. Tôi không chắc mình có vượt qua được sự tra tấn hay không.

 

Hồ sơ giấy đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Nhưng trong đầu tôi vẫn còn tin tức, Nam Kinh và Thượng Hải, nhân viên của hai mặt trận bí mật lớn.

 

Cha mẹ và gia đình tôi vẫn còn ở Bắc Bình.

 

Thân phận thật của Lưu Hành Chi, chỉ sợ mấy ngày nữa, sẽ truyền từ Hàng Châu đến Nam Kinh, lại từ Nam Kinh đến Bắc Bình.

 

Tôi phải cảm tạ Quyến Nương. Cô ấy sợ tôi không kịp đám tang, ngày đêm không ngừng nghỉ đến tìm tôi, mang đến cho tôi tin tức về cái c..hết của anh, để tôi có thể chủ động mọi việc.

 

Tôi mở chăn ra, xốc ván giường lên, lấy cái hộp kia ra, bên trong là một khẩu s.ú.n.g lục.

 

Năm 1927, trong tiệm giặt khô Chính Chương, tôi bước nhanh đến dưới rèm cửa, không quay đầu lại, trong lời nói mang theo ngữ khí khẩn cầu: "Đi mau đi."

 

Lưu Hành Chi gọi tôi lại, tôi quay đầu lại, anh đưa cho tôi khẩu s.ú.n.g lục này. Tôi ngơ ngẩn: "Tôi không biết dùng súng.”

 

Lưu Hành Chi do dự, anh hạ quyết tâm cực lớn, chăm chú nhìn tôi nói: "Không phải để em g..iết người, đạn đã nạp rồi, nếu bại lộ..."

 

Tôi hoảng sợ che miệng, nhịn không được khóc: "Anh để tôi vào đường c..hết à?"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Hốc mắt Lưu Hành Chi đỏ lên, anh cúi đầu, tiếp tục dạy tôi: "Bóp cò s.ú.n.g là được rồi.”

 

Tôi biết, những gì anh nói là đúng.

 

Sau ba năm, quả nhiên tôi phải dùng đến khẩu s.ú.n.g lục này.

 

Giơ khẩu s.ú.n.g lục lên, chống lên trán, tay tôi nhịn không được run rẩy, trong lòng đặc biệt sợ hãi, nước mắt lã chã, lẩm bẩm: "Anh nói, bóp cò là được rồi.”

 

Một tiếng s.ú.n.g vang lên.

 

Tôi mơ hồ nghe được giọng của Lưu Hành Chi.

 

Trong lúc hoảng hốt, giống như là trở lại khoang thuyền năm 1918.

 

“Sau chuyến về quê này, cô ấy sẽ là là vợ chưa cưới của tôi.”

 

(--END--)

Loading...