Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngọc Tư - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-21 00:19:40
Lượt xem: 894

Ta đã ở phủ Định Quốc Công một năm rồi, cho dù sau này trở thành thông phòng của Hạ Trạm, ngủ chung giường, hắn cũng rất ít khi nói nhiều lời với ta như vậy.

Ta là một kẻ câm, cho nên bình thường hắn cũng rất ít khi nói chuyện.

Nhưng hôm nay hắn lại giải thích.

Vì cô nương mà hắn yêu mến, lại giải thích với một thông phòng xuất thân hèn mọn.

Ta liên tục lắc đầu, ánh mắt thê lương nhìn hắn.

Có lẽ là biểu cảm quá mức đáng thương, trong mắt hắn lóe lên một tia dịu dàng, vuốt ve đầu ta, cúi đầu hôn xuống.

Chính là đêm đó, hắn vẫn gọi ta là Ngọc Tư, hết lần này đến lần khác.

Đến nửa đêm, ta ngủ say, nghe thấy tiểu đồng bên ngoài vội vàng gọi một tiếng -

"Công tử."

Lúc bấy giờ đã là canh ba, trăng lên đỉnh đầu.

Lúc hắn thức dậy rời đi, bóp nhẹ gáy ta, nói: "Ngoan, lát nữa ta sẽ quay lại."

Ta bảo A Thái cắt bớt tim đèn, bởi vì ta biết, lần này tiểu đồng đến gọi hắn, không phải vì Triệu Minh Ngọc gặp ác mộng.

Hắn sẽ không quay lại nữa. Trong phòng tối om, chỉ còn mình ta.

Lúc trời tờ mờ sáng, ta ngủ thiếp đi.

Trong mơ là cảnh tượng c.h.é.m g i ế t, lửa cháy ngút trời, thiêu rụi cả một vùng đất Giang Nam.

Cho đến khi Hạ Trạm trở về, người đầy sương lạnh, cởi áo khoác, nằm xuống giường, đưa tay ôm lấy eo ta.

Ta bừng tỉnh.

Người hắn lạnh toát, vì vậy vội vàng ôm chặt lấy ta vào lòng.

Mặt ta áp vào lồng n.g.ự.c hắn, mùi hương tuyết tùng thoang thoảng nơi chóp mũi, xen lẫn mùi m.á.u tanh.

Sau đó ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.

Ánh mắt sâu thẳm, trong màn trướng xanh tĩnh lặng, u ám, đáy mắt hắn cuộn trào cảm xúc.

Ta vội vàng cụp mi xuống, sau đó luống cuống cởi áo trong của hắn, muốn xem thử rốt cuộc hắn bị thương ở đâu.

Nhưng hắn ngăn ta lại, ép sát người xuống, mệt mỏi vùi đầu vào cổ ta -

"Ngọc Tư, ngủ đi, ta mệt mỏi quá."

Ta không ngủ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía màn trướng, ánh sáng ban mai le lói vào trong phòng, ngay cả bên trong màn cũng trở nên sáng sủa hơn.

Sắp hừng đông rồi.

Khi mặt trời lên cao, Hạ Trạm cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Lúc hầu hạ hắn mặc y phục, ta nhân cơ hội kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không.

Hắn mặc kệ ta kiểm tra, ánh mắt trầm ngâm nhìn ta, hỏi một câu: "Ngọc Tư, tên thật của nàng là gì?"

Tay ta khựng lại, khó hiểu nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-tu/chuong-6.html.]

Ánh mắt hắn sâu thẳm như biển cả: "Liễu Nhi? Hay là Thanh Liễu? Hay là nên gọi nàng là, Lưu Thanh Liễu?"

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ta tiếp tục ngơ ngác.

Hắn nắm lấy cổ tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta, thuật lại sự thật: "Nàng nói năm đó loạn nô lệ ở Giang Nam, nàng chạy trốn đến Huy Châu định nương nhờ người thân, kết quả bị người thân bán cho nha môn, sau đó lưu lạc đến Xuân Nhật Lâu ở kinh thành, mới gặp được ta, là như vậy sao?"

Ta gật đầu, hắn cười lạnh một tiếng: "Đêm qua, có người giả mạo người của phủ Định Quốc Công, lấy trộm lệnh bài của ta, dẫn Trần Tứ Phát và Thôi Tượng Bản đang bị giam giữ trong nhà lao Hình bộ, khi chúng ta dẫn người đuổi theo, mới phát hiện ra đối phương đã chuẩn bị từ trước, vạn tiễn b.ắ.n ra, suýt chút nữa đã bị b.ắ.n thành bia tập."

Trần Tứ Phát, Thôi Tượng Bản... là những kẻ cầm đầu khởi nghĩa nô lệ của "Tước Tị ban" ở Giang Âm và "Lý Đồng hội" ở Kinh Châu bị triều đình bắt giữ một năm trước.

Người có thể cứu bọn họ, tất nhiên là đồng bọn rồi.

Bàn tay Hạ Trạm dần siết chặt: "Nàng có biết vì sao ta lại giam bọn họ trong nhà lao Hình bộ thẩm vấn suốt một năm, chậm chạp không g i ế t bọn họ không?"

"Một tổ chức lớn như Thanh Bang, đột nhiên biến mất không một tiếng động, nàng cho rằng ta sẽ tin sao?"

Ta nhìn hắn, khẽ cau mày.

Đôi mắt đen láy của hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Lúc đầu, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, ta đã có thể bắt sống được tên thủ lĩnh Tiêu Viễn Sơn của Thanh Bang rồi, chúng ta đã bố trí sẵn mai phục, vốn dĩ có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, nhưng khi tiến vào thung lũng, Tiêu Viễn Sơn đột nhiên nhận được mật báo, lập tức quay đầu bỏ chạy."

"Dẫn binh lính đuổi theo, vẫn để hắn chạy thoát, nhưng trong lúc giao tranh, trên người hắn rơi xuống một miếng ngọc bội hình cá xanh, nàng có muốn xem thử miếng ngọc bội đó trông như thế nào không?"

Ta lắc đầu, nhắm mắt lại.

"Trong nhà lao Hình bộ giam giữ nhiều người như vậy, ta không nỡ g i ế t ai, chính là vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu thật sự đằng sau loạn nô lệ ở Giang Nam, kẻ đứng đầu Thanh Bang không phải Tiêu Viễn Sơn, mà là một người tên là Lưu Thanh Ngư."

"Người đấy và Tiêu Viễn Sơn trốn rất kỹ, đến nay vẫn chưa tìm ra nơi ẩn náu, nhưng ta đã biết được Lưu Thanh Ngư có một muội muội, tên là Thanh Liễu, giống như nàng, xuất thân là "ngựa gầy" Dương Châu, là một kẻ câm."

Ta đột nhiên mở to mắt, sắc mặt thay đổi.

Bàn tay hắn lạnh lẽo, chậm rãi vuốt ve chiếc cổ thon dài của ta: "Nàng diễn rất giỏi, ẩn nấp bên cạnh ta, lấy được lòng tin, "ngựa gầy" Dương Châu đa tài đa nghệ, nàng còn có thể bắt chước chữ viết của ta, đóng dấu ấn của ta, âm thầm truyền lệnh bài giả ra ngoài."

Ta nắm lấy tay hắn, hoảng sợ lắc đầu, nước mắt bất giác rơi xuống.

Hắn khẽ cười một tiếng, ghé sát tai ta, khẽ nói: "Đừng diễn nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi, tiểu lừa gạt."

Ta bị trói tay treo lên cổng thành phía tây ngoại ô kinh thành.

Suốt ba ngày.

Trước đó, chân dung của ta đã được dán khắp nơi trong thành, trên đó viết - Muội muội của phản tặc Lưu Thanh Ngư, ba ngày sau xử tử!

Chưa đến thời hạn, Hạ Trạm sẽ không cho phép ta c h ế t.

Ta bị treo đến thoi thóp, kiệt sức.

Nhưng cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có người thả ta xuống cho uống vài ngụm nước, nhét một nắm lương khô, sau đó lại treo lên.

Hai bên đường phố trong thành, bố trí vô số binh lính mai phục.

Ngày thứ ba, Hạ Trạm đứng trên cổng thành, bên cạnh còn có Triệu Minh Ngọc mặc áo choàng lông chồn trắng, yếu đuối mong manh.

Vị thế tử gia cao cao tại thượng, một thân màu đen, mái tóc đen nhánh như ngọc, lông mày sắc bén, khóe mắt hơi nhướng lên, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng.

Bọn họ đang đợi người của Thanh Bang xuất hiện, sau đó tóm gọn một mẻ lưới.

Hắn còn muốn Triệu Minh Ngọc tận mắt chứng kiến, mối thù diệt môn sắp được báo.

Nhưng ta cá là hắn sẽ thất vọng.

 

Loading...