Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngọc Tư - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-21 01:15:05
Lượt xem: 508

Nhưng có một điều không cần phải nghi ngờ, Thanh Bang bề ngoài vẫn nghe theo chỉ huy của ta, nhưng trên thực tế đã thoát khỏi sự khống chế của ta.

Bên cạnh ta chỉ có A Kha và một số người cũ, giống như ta, bị che giấu, không biết hùng tâm tráng chí của Tiêu Viễn Sơn bọn họ.

A Kha nói đúng, một đường đi thẳng, càng ngày càng xa, ý định ban đầu của rất nhiều người đã thay đổi.

Nhưng tương lai mà ta mô tả cho bọn họ, không phải như thế này.

Lúc Tiêu Viễn Sơn trở về, ta đang ngồi trong phòng đợi hắn.

Không tìm thấy Hạ Trạm, vẫn để hắn chạy thoát.

Lúc bấy giờ trời sắp sáng rồi, đèn dầu sắp cháy hết, trong phòng tối om.

Tiêu Viễn Sơn bước tới, ôm ta vào lòng, áp đầu lên tóc ta, nhẹ giọng an ủi: "Thanh Ngư, không sao đâu, chúng ta chưa thua."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: "Đương nhiên là chưa thua, Tiêu Viễn Sơn, chúng ta còn có Ngụy vương là chỗ dựa đúng không?"

Cơ thể hắn khựng lại, nhìn ta, vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Nàng đều biết rồi sao?"

"Đầu quân cho Ngụy vương - kẻ có mưu đồ tạo phản - trở thành quân cờ của hắn ta, đây là con đường mà ngươi chọn cho Thanh Bang sao?"

"Thanh Bang không phải là quân cờ của bất kỳ ai, Thanh Ngư, nàng xem thường ta rồi, bang phái mà chúng ta cùng nhau thành lập, ta sẽ không cho phép nó trở thành vũ khí sắc bén của người khác, ngược lại, Ngụy vương cũng chỉ là bàn đạp của chúng ta mà thôi."

"Vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Ta không thể tin nổi nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ.

Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn sâu thẳm, đáy mắt như dòng sông đen cuồn cuộn, ngón tay vuốt ve khuôn mặt ta, nghiêm túc nói: "Ta muốn quyền lực, muốn đứng trên cao, nhìn bọn họ khóc lóc."

"Tiêu Viễn Sơn, ngươi điên rồi sao?..."

"Ta đã điên từ lâu rồi, từ lúc nàng bị quản gia đưa đi, từ lúc nàng nằm trong lòng lão gia kia mỉm cười, ta đã trở thành kẻ điên rồi, thoát khỏi thân phận tiện dân không phải là mục đích cuối cùng của ta, Thanh Ngư, ta muốn quyền lực, muốn làm người đứng trên vạn người, muốn hô phong hoán vũ, muốn có năng lực bảo vệ người mình yêu thương mãi mãi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-tu/chuong-16.html.]

Ta ngây người nhìn hắn: "Vì vậy, ngươi giẫm lên t.h.i t.h.ể của người Thanh Bang để leo lên cao?"

Hắn cau mày, khó hiểu nhìn ta.

Trong lòng ta lạnh toát: "Ba năm trước, ngươi nói với ta triều đình đồng ý hòa đàm, thật ra đều là giả, ngươi căn bản không hề có ý định hòa đàm với bọn họ, thậm chí còn g i ế t người trước lúc triều đình phái người đến, khiến Hoàng đế phẫn nộ, ra sức vây quét chúng ta."

Tiêu Viễn Sơn không phủ nhận, cũng không biện giải, chỉ nói: "Vì sao phải hòa đàm? Thoát khỏi thân phận tiện dân thì sao? Chúng ta vẫn là lũ kiến hôi, đã bước chân vào con đường này rồi, hái sao trên trời cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Thanh Ngư, chúng ta không thể mãi mãi bị giẫm đạp dưới chân, không chỉ một mình ta nghĩ như vậy, lựa chọn con đường này ngày hôm nay, là quyết định chung của mọi người."

"Đừng nói nhảm nữa!"

Ta đột nhiên nổi giận, đẩy hắn ra, tức giận nói: "Tiêu Viễn Sơn, đừng viện cớ cho dã tâm của mình nữa, Thanh Bang khởi nghĩa không phải vì tư lợi của chúng ta, cũng không phải để tham gia vào tranh giành quyền lực."

"Thứ chúng ta muốn chỉ là công bằng, ngươi hãy nhìn kỹ xem, bọn họ đều là người bình thường, khao khát cuộc sống yên ổn mà chúng ta từng nói, ngươi không thể dẫn dắt bọn họ đi theo con đường khác."

"Đã muộn rồi, Thanh Ngư."

Tiêu Viễn Sơn mỉm cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước: "Chúng ta đã liên minh với Ngụy vương, bàn bạc xong xuôi, sau này thành công, chia sẻ thiên hạ, sẽ có một phần của Thanh Bang chúng ta."

"Con đường này, là do bọn họ tự chọn, ta đã nói rồi, không ai muốn bị giẫm đạp dưới chân, nếu không liều mạng một phen, thì làm sao có thể leo lên trời."

Một tháng sau, ta và Tiêu Viễn Sơn chính thức trở mặt.

Trong khoảng thời gian này, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công đã bình an vô sự trở về kinh thành.

Hoàng đế giữ lời hứa, Nội các đã soạn thảo văn bản liên quan đến việc bãi bỏ chế độ nô lệ, cải thiện chế độ thuế má khắc nghiệt, cấm nhà quan lại giàu có nuôi nô lệ.

Tiện dân được truyền qua nhiều đời, rốt cuộc cũng đã trở thành thường dân.

Tiêu Viễn Sơn cười lạnh một tiếng, cố gắng khiến ta nhận thức rõ ràng sự thật: "Thanh Ngư, nàng nhìn xem, chúng ta đã đi con đường này bảy năm, c h ế t bao nhiêu người, trả giá nhiều như vậy, kết quả đối với những kẻ nắm quyền lực kia, chỉ là một đạo thánh chỉ là có thể giải quyết vấn đề, những nỗ lực mà chúng ta bỏ ra, những m.á.u mà chúng ta đổ, có giống như một trò đùa hay không?

"Đây chính là quyền lực, những kẻ đứng trên cao, nắm trong tay quyền sinh sát, quyết định cuộc đời của người khác, vì sao chúng ta không thể làm những người như vậy?"

Dã tâm trong mắt Tiêu Viễn Sơn, khiến ta cảm thấy xa lạ.

 

Loading...