Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngọc Tư - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-21 00:46:08
Lượt xem: 610

Cây trâm trên tay ta nhẹ nhàng lướt qua gò má Tổ Triều, hắn rùng mình một cái, kinh hãi nhìn ta.

"Thánh nhân nói người hiền lành thì người khác bắt nạt chứ trời không bắt nạt, người độc ác thì người khác sợ hãi chứ trời không sợ hãi, nhưng ông trời này không phải của chúng ta, nếu đã như vậy, thì cần ông trời này để làm gì? Người đã liều lĩnh, thì chuyện gì cũng có thể làm được, thủ đoạn của Thanh Bang, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua rồi chứ?"

Ta nghịch cây trâm trên tay, nói với hắn: "Từ nay về sau, đất Lĩnh Nam này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi có ý kiến gì không?"

Tổ Triều nhìn ta như nhìn một kẻ điên, liên tục lắc đầu.

Ta giáng cho hắn đòn cuối cùng: "Nếu người của triều đình biết chúng ta ở đây, ngươi đoán xem núi Tây Hạp có thể thoát khỏi liên lụy hay không? Thông minh một chút, chuyện tối nay hãy chôn vùi trong bụng, nếu không, cho dù là Thanh Bang hay triều đình, đều sẽ không tha cho các ngươi."

Tổ Triều chắc chắn là một kẻ thông minh, biết rõ điều hơn lẽ thiệt.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Nhưng kẻ thông minh này không hề tránh xa chúng ta, hắn rất gan dạ, ví dụ như sau khi bị ta đ.â.m một nhát dao, vẫn còn giữ thể diện mà nói với đám thổ phỉ trên núi Tây Hạp: "Nữ nhân trên núi Nhạn kia, quả thực rất xinh đẹp, đáng tiếc là nàng ta không chỉ bị bệnh ở đầu óc, trên người còn mọc khối u độc, ta không dám động vào nàng ta, sợ c h ế t."

Đám thổ phỉ bừng tỉnh đại ngộ: "Bảo sao tiểu nương tử như hoa như ngọc như vậy, lại không nói hai lời liền đồng ý gả đến đây, đại đương gia, vậy chúng ta lỗ to rồi, đã đưa rất nhiều sính lễ."

Tổ Triều nghẹn họng, cũng cảm thấy mình đã chịu thiệt thòi, hừng hực khí thế đứng dậy: "Đi, đi đòi lại."

Vì vậy, một đám thổ phỉ hùng hổ đến đòi sính lễ, kết quả nhìn thấy ta, Tổ Triều là người đầu tiên nhụt chí, gượng gạo nói: "Cái kia, A Ngư à, sính lễ mà chúng ta đưa đến..."

Chưa kịp để hắn nói hết lời, Tiêu Viễn Sơn đã ra hiệu cho người của chúng ta mang số sính lễ trước đó trả lại.

Tổ Triều còn có chút kinh ngạc, ngượng ngùng nói với ta: "Nữ nhân như nàng, cũng thật là biết điều."

Sau đó mọi người đều bình an vô sự, Tổ Triều tuy đã c h ế t tâm, nhưng vẫn còn tà tâm, thỉnh thoảng vẫn đến núi Nhạn, dần dà cũng quen biết với Tiêu Viễn Sơn, có lần uống rượu say, còn kết nghĩa huynh đệ.

Người trong giang hồ, luôn luôn hào sảng như vậy.

Ta chưa bao giờ hứng thú với những chuyện này của bọn họ, chỉ là đôi khi sẽ nói với Tiêu Viễn Sơn, người trên núi Tây Hạp và chúng ta không phải người cùng đường, tốt nhất là nên ít tiếp xúc.

Tiêu Viễn Sơn mỉm cười nhìn ta, vẻ mặt âm trầm thường ngày trở nên dịu dàng khác thường: "Được, ta cũng không thích tên Tổ Triều kia, mỗi lần đến đây đều ăn không ngồi rồi, ánh mắt còn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, ta sợ mình nhịn không được sẽ móc mắt hắn ta ra."

Giọng điệu dịu dàng nhất, lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất.

Trong lòng ta khẽ động, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn dịu dàng, mang theo ý cười, nhưng ta biết, ta không thể động lòng với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-tu/chuong-10.html.]

Ta và Tiêu Viễn Sơn lớn lên cùng nhau.

Rất lâu về trước, chúng ta đều là nô lệ của nhà quan lại giàu có ở thành Dương Châu.

Cha mẹ chúng ta đầu tắt mặt tối làm lụng vất vả, miễn cưỡng nuôi sống gia đình.

Thuở nhỏ, chúng ta cùng nhau bắt dế mèn trên ruộng, mò cá dưới sông, Thanh Liễu sẽ xắn quần, nũng nịu gọi chúng ta -

"Tỷ tỷ, Viễn Sơn ca ca, bắt con nào to nhất ấy!"

Thỉnh thoảng lão gia nhà chủ đi tuần tra ruộng đồng, vẻ mặt nhân từ, chắp tay sau lưng, mỉm cười gọi chúng ta lại.

Thuộc hạ bên cạnh hắn sẽ chia bánh ngọt cho mấy đứa con gái chúng ta.

Nhưng bọn họ chưa bao giờ chia cho con trai, thậm chí còn không có sắc mặt tốt với Tiêu Viễn Sơn.

Trẻ con ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, vui vẻ nhận lấy bánh ngọt, liên tục nói "Cảm ơn lão gia".

Chúng ta đều không nhận ra, mỗi lần lão gia nhà chủ đến, cha mẹ đang làm việc trên ruộng đều trở nên kinh hãi, sắc mặt tái nhợt vì căng thẳng.

Đến khi chúng ta nhận ra, thì đã muộn rồi.

Tổ tiên bán thân làm nô lệ, ai cũng không thể phản kháng, nếu không sẽ chỉ có một con đường c h ế t.

Ta chín tuổi đã bị quản gia chọn trúng, được nuôi dưỡng trong nhà lão gia làm "ngựa gầy".

Bọn họ dạy ta đủ thứ, ca hát, thêu thùa, cầm kỳ thi họa, thậm chí cả chuyện phòng the, đều là những thứ phải học.

Một "ngựa gầy" Dương Châu xuất sắc, còn phải có đủ khả năng chịu đựng, lão gia nhà chủ bảo ngươi cười, cho dù có giẫm lên dao, cũng phải cười thật dịu dàng, đoan trang.

Ta rất nghe lời, bởi vì ta đã được chứng kiến kết cục của những kẻ không nghe lời.

Vị lão gia từng cho chúng ta bánh ngọt kia, cũng sẽ trở mặt vô tình, sai người đánh c h ế t ngươi, sau đó cuộn trong chiếc chiếu rách ném ra bãi tha ma cho chó hoang mèo hoang ăn thịt.

 

Loading...