Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGỌC SÁNG PHỦ BỤI - CHƯƠNG 11 (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-10-01 23:54:20
Lượt xem: 1,506

11

 

Nghe xong, tôi rất bình tĩnh.

 

'Tôi không muốn gặp, sau này tôi cũng không muốn nghe bất cứ tin tức gì về cậu ta, xin đừng gọi lại nữa, cảm ơn.'

 

Chỉ cần nhìn thấy hắn, tôi lại nhớ đến những ngày tháng tôi bị giam cầm ở nơi đó.

 

Như một con vật bị nhốt trong lồng, hay như một món đồ bị đặt lộn xộn ở đâu đó.

 

Đau khổ không chịu nổi, không có ánh sáng, và nhìn lại chỉ thấy những tai họa vô cớ.

 

'Ai vậy?' Trình Tinh tò mò hỏi.

 

'Cuộc gọi lừa đảo.'

 

Còn tôi, đã bắt đầu một cuộc sống mới.

 

Phiên ngoại: Bùi Hằng

 

Ta thực ra chẳng bao giờ thích Triệu Minh Châu, chính xác mà nói là có chút chán ghét.

 

Mười mấy năm qua, ta sống trong doanh trại như một con chó, mặc trên người bộ quần áo không vừa vặn, đứng đợi trước trướng của mẹ.

 

Khi mẹ ta xong việc, ta sẽ vào để lau sạch mùi tanh hôi trên người bà.

 

Mẹ ta đẹp, mỗi lần thấy ta bà đều tiếc nuối, vỗ nhẹ vào má ta mà nói: 'Thật tiếc là không phải con gái, nếu không có khi còn thay thế được ta.'

 

Ta đã thấy hết sự xấu xa của thế gian, và cũng hiểu rõ nó.

 

Ta vốn có thể tự mình bước đi trong khu rừng đen tối, nhưng không ngờ lại gặp được Triệu Minh Châu.

 

Nàng ấy mặc những bộ quần áo lộng lẫy, giống như một con chim hoàng yến trong tay của quân gia.

 

Nàng  ấy quá ồn ào và quá chói lọi, làm cho ta càng giống như một con chuột trong cống rãnh.

 

Ta bỗng dưng cảm thấy chán ghét nàng ấy.

 

Nàng ấy đối xử với ta rất tốt, nhưng ta chẳng có ý định dây dưa với nàng ấy.

 

Ta tự ti và nhút nhát, nhưng trong mối quan hệ này lại kiêu ngạo, ngẩng cao đầu mà chấp nhận tất cả những gì nàng ấy ban phát như một sự thương hại.

 

Nhìn nàng ấy ngày càng tiều tụy, nhìn nàng ấy như một viên ngọc dần bị bụi bẩn che lấp.

 

Trong lòng ta lại trỗi dậy một sự khoái trá bí mật.

 

'Xem kìa, ngay cả một thiên kim tiểu thư như ngươi cũng phải rơi vào tình cảnh như thế này.'

 

'Xem kìa, chúng ta thực ra là cùng một loại người, chỉ có thế này chúng ta mới xứng đôi.'

 

Ta sẽ không yêu hết mình một người, trừ khi ta nghĩ rằng nàng ấy sẽ không bao giờ có thể rời bỏ ta .

 

Ngày đó ta dẫn Thượng Quan Nguyệt và con trai bỏ đi, trong ánh mắt ta thoáng thấy Triệu Minh Châu ngồi thẫn thờ trên mặt đất.

 

Cơ thể nàng ấy phì nhiêu, thần thái mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-sang-phu-bui/chuong-11-het.html.]

 

Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của nàng , sự rạng rỡ và tự tin của nàng , tất cả đều biến mất.

 

Ta cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

 

Cuối cùng nàng ấy cũng trở thành người giống ta.

 

Lúc này, ta có thể yêu nàng ấy hết mình rồi.

 

Ngày đó, khi nàng muốn rời khỏi thế giới, thực ra ta không hoảng sợ.

 

Ta biết, nàng ấy sẽ ở lại.

 

Ta chắc chắn, nàng ấy sẽ ở lại vì đứa con này.

 

Nhưng không ngờ, khi nàng ấy nhìn đứa con, biểu cảm lại lạnh lùng.

 

'Hoặc tránh ra, hoặc c//hế//t.'

 

Lúc đó ta thật sự hoảng loạn.

 

...

 

Không biết đã sai ở đâu, ta bị dịch chuyển đến cơ thể của Triệu Minh Châu.

 

Khi xuyên đến, đúng vào đêm đó.

 

Ngay sau đó, 'Bùi Hằng' say xỉn gõ cửa, muốn lao vào.

 

Hệ thống trong đầu ta vang lên ong ong: 【Đây là cơ hội tốt để sinh con, ngươi nhất định phải nắm bắt.】

 

Ta chưa bao giờ nhìn thấy bản thân mình từ góc độ này, thật kinh tởm và đáng ghét, chẳng khác nào những tên quân gia mà ta từng căm ghét nhất.

 

Bị đè xuống giường, ta mới nhận ra, Triệu Minh Châu yếu ớt và bất lực đến nhường nào.

 

Trong ánh trăng mờ ảo, ta chợt nhận ra rằng, thì ra khi đó Triệu Minh Châu không phải đang làm nũng.

 

Giữa đêm, ta khó khăn bò dậy.

 

Ta nhìn vào chiếc gương đầu giường.

 

Trong gương, Triệu Minh Châu đang đứng trên bục nhận giải, phát biểu.

 

'Tôi hy vọng rằng phụ nữ sẽ không bao giờ đặt niềm tin vào những trò chơi công lược này. Có những người vốn không xứng đáng để được cứu rỗi...'

 

Nhìn nàng ấy rạng rỡ ở tuổi hai mươi bảy, ta không hiểu sao lại nhớ đến nàng lúc ấy, như một chú chim non bị gãy cánh lao vào đường hầm thời gian trong tiếng kêu thảm thiết.

 

Ta nắm lấy cây đèn, ném mạnh xuống đất. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra rèm giường, bao trùm lấy 'Bùi Hằng' trên giường.

 

Hệ thống hoảng loạn la hét: 【Nếu ngươi gi//ết hắn, ngươi cũng sẽ c//hế//t! Ngươi thật sự điên rồi.】

 

Ta làm ngơ, ôm chặt tấm gương, mỉm cười điên dại.

 

Ta nghĩ, ta không thể rời xa nàng ấy nữa rồi.

HẾT

Loading...