Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngọc Nương Tử - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-18 01:52:59
Lượt xem: 8,917

Lúc quay lại Lâm Xuyên thành, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, và ngôi mộ y quan khắc tên hắn.

Nhưng mà hắn nghĩ, với sự từng trải của Ngô di, bọn họ sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy.

Hắn nhờ biểu đệ tìm kiếm rất lâu, không ngờ người lại ở nhắny kinh thành.

Nếu như không phải ngày hôm đó vừa vặn nhìn thấy đôi mắt kia của nàng trong đám đông, lại được người ta dẫn đến tiệm đậu hũ của nàng.

Hắn không biết phải tìm kiếm đến bao giờ.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, sau nhiều năm như vậy, hắn vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra đôi mắt hạnh kia.

Đen nhánh, có chút đáng thương, lại vô cùng thuần khiết.

Cho nên, ở tiệm đậu hũ, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.

... Đêm đã khuya, Tuỳ Phong được Trình Cảnh phái đến xay đậu nành cho ta đi đến.

"Phu nhân, đậu nành đã xay xong rồi."

Ta cũng lười sửa lại cách xưng hô của hắn, đứng dậy cảm kích nói:

"Đa tạ, ngày mai ta làm đậu hũ cho ngươi ăn."

Đôi mắt tròn xoe của hắn ta sáng lên, "Thật sao? Hôm nay nếm thử tay nghề của phu nhân, còn ngon hơn cả đồ ăn ở Toàn Phúc Lâu."

Ta nghe xong mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như kẹo tan.

"Toàn Phúc Lâu là tửu lâu tốt nhất kinh thành, ta sao có thể so sánh được."

Hắn ta còn muốn giải thích, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.

Trình Tiểu An dựa vào chân Trình Cảnh, hai cha con đang nhìn ta.

Ta sờ sờ mặt, tiễn Tuỳ Phong ra cửa.

Buổi tối, Trình Tiểu An ôm cổ ta, nhỏ giọng hỏi bên tai ta:

"Nương, khi nào thì chúng ta có thể ngủ cùng cha?"

Ta đang suy nghĩ chuyện khác, nghe nó nói như vậy, bị sặc đến mức mặt đỏ bừng.

Nó vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng ta, ta nhìn nó một cái.

Thầm niệm: Con ruột, con ruột...

Luôn cảm thấy bản thân mình ngày nào đó sẽ bị một câu nói của đứa nhỏ này dọa chết.

Nghĩ ngợi một chút, không khỏi dặn dò nó: "Lời này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài."

Nó còn muốn hỏi, ta qua loa nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-nuong-tu/chuong-8.html.]

"Cha con thân thể không khỏe, chúng ta sẽ làm cha con bị thương."

Có Tuỳ Phong xay đậu nành cho ta, mỗi ngày ta liền có thể ngủ thêm nửa canh giờ.

Trình Cảnh yên tâm thoải mái ở lại đây.

Mỗi ngày đều cầm một quyển sách, giống như một thư sinh khổ đọc.

Chỉ là thỉnh thoảng cũng nhìn thấy Tuỳ Phong vội vàng cầm thư tín đi vào phòng hắn.

Mỗi tối, cũng sẽ gọi Trình Tiểu An đến trước mặt hắn, dạy nó học chữ.

Ta rất thích Trình Tiểu An học hành, ta vĩnh viễn không quên những bóng lưng kiên cường đi đến 

biên quan năm đó.

Ta hy vọng hài tử của mình cũng có thể khí phách nam nhi như vậy.

Lúc Trình Tiểu An học, ta cũng ngồi bên cạnh học theo.

Trình Cảnh rất kiên nhẫn, Trình Tiểu An nhất định phải học chữ "Cảnh" khó viết kia trước.

Trình Cảnh viết mẫu một lần, để chúng ta thử viết lên giấy.

Ta và Trình Tiểu An mỗi người chiếm một đầu bàn, vẽ một hồi, sau đó ghé vào cùng nhau so sánh, 

lập tức cười vang.

Quả nhiên là mẹ con, viết giống hệt nhau.

Trình Cảnh nhìn một cái, im lặng một hồi.

Nhận xét: "Có chút trừu tượng."

Lại viết thêm một chữ, "Ngọc", chữ này ta nhận ra, là tên của ta.

Luyện tập một hồi, cổ tay mỏi nhừ, ta và Trình Tiểu An nhìn nhau.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nó cong khóe miệng, "Cha, hôm nay đến đây thôi."

Trình Cảnh dời mắt khỏi quyển sách, "Còn chưa đến nửa canh giờ."

Hắn quy định cho Trình Tiểu An là nửa canh giờ.

Giơ tay lên vỗ vỗ đầu Trình Tiểu An, nhẹ giọng nói:

"Tiếp tục luyện, ta nhìn con."

Nhìn bàn tay kia của hắn, ta đột nhiên có dự cảm không lành.

Ngay sau đó, liền thấy hắn cũng nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu ta.

Lúc buông xuống, đầu ngón tay lướt qua vành tai ta, giống như có lửa nóng thiêu đốt, lan ra khắp toàn thân.

Ánh mắt u ám của hắn nhìn ta, nhưng lại nói:

"Không muốn luyện, thì nghỉ ngơi một chút."

Loading...